TÔI DÙNG NGÓN TAY CÁI BẤM NÚT NHẢ, lưỡi dao bật ra với một âm thanh nằm giữa tiếng “tạch” và
tiếng “bụp”. Một âm thanh lớn trong căn phòng yên tĩnh. Và một âm thanh
đau khổ. Tôi không thích dao. Tôi chưa bao giờ thích dao. Tôi không có
khiếu dùng dao là mấy.
Nhưng tôi có bản năng tự vệ mạnh như bất kỳ ai khác.
Có khi còn mạnh hơn hầu hết người khác.
Và, về điểm này, tôi đã đánh lộn ngay từ khi lên năm, và tất cả những trận
thua của tôi đều không đáng kể. Tôi thuộc típ người luôn quan sát học
hỏi. Tôi đã chứng kiến những trận đánh bằng dao trên khắp thế giới. Viễn Đông, châu Âu, những vùng đầy bụi rậm nghèo khó ngoài các căn cứ quân
sự ở miền Nam nước Mỹ, trên phố, trong ngõ, ngoài các quán bar và quán
bi a.
Nguyên tắc đầu tiên: không để bị dính đòn sớm. Không gì khiến ta mất sức nhanh hơn mất máu.
Svetlana thấp hơn tôi trên ba mươi phân, vóc người đậm và rộng, hai cánh tay cân với người. Lila cao hơn, mềm dẻo hơn, duyên dáng hơn. Nhưng tóm lại,
thậm chí phải chống lại những lưỡi dao dài hơn dao của tôi mười lăm
phân, tôi vẫn có lợi thế.
Cộng thêm việc tôi đã thay đổi cuộc chơi, trong khi chúng vẫn đang đối mặt với sự ngạc nhiên.
Cộng thêm việc chúng chiến đấu cho vui, tôi thì chiến đấu vì mạng sống của mình.
Tôi muốn tới được bếp, thế nên tôi nhảy về phía Svetlana, kẻ chắn giữa tôi
và bếp. Mụ ta chăm chú, dao hạ ngang đầu gối, dứ trái, dứ phải. Tôi giữ
dao thấp, để cho ngang tầm với dao của mụ. Mụ ta vung dao lên. Tôi uốn
người về sau. Lưỡi dao của Svetlana vụt qua đùi tôi. Tôi giật hông về
sau, đẩy hai vai về phía trước và nện cho mụ một cú móc. Nó lướt qua
lông mày Svetlana rồi dồn toàn lực vào cạnh mũi của mụ.
Trông
Svetlana sửng sốt. Như hầu hết những kẻ chiến đấu bằng dao, mụ ta nghĩ
rằng cuộc đấu hoàn toàn liên quan đến chất thép. Mụ ta đã quên mất rằng
người ta có hai bàn tay.
Svetlana lật bật đứng thẳng lại và Lila
từ phía trái tôi nhảy vào. Dao hạ thấp. Xỉa, đâm. Miệng mở rộng khi mặt
nhăn nhó trông thật xấu. Rất tập trung. Cô ta đã hiểu. Đây không còn là
trò chơi nữa. Không còn vui nữa. Cô ta lao vào, thoát ra, dứ đòn, lùi
lại, luôn luôn hoạt động. Tất cả chúng tôi nhảy như thế một lúc. Điên
cuồng, hổn hển, những cử động ngắn đột ngột, bụi, mồ hôi và nỗi sợ hãi
trong không khí, mắt cả hai gắn chặt với lưỡi dao của tôi, mắt tôi đảo
liên tục giữa hai lưỡi dao của chúng.
Svetlana tiến vào. Lùi ra.
Lila tiến đến tôi, người cân bằng, tập trung cảnh giác. Tôi ẩy hông ra
sau và chồm hai vai về trước. Tôi vung thẳng lưỡi dao về phía mặt Lila.
Đòn rất nặng. Dứ ra rồi giật lại. Như thể tôi đang muốn ném một trái
bóng đi xa trăm hai chục mét. Lila nhảy lùi lại. Cô ta biết cú chém sẽ
đi trượt, bởi cô ta sẽ khiến cho nó đi trượt. Svetlana biết nó sẽ trượt, bởi bà ta tin tưởng Lila.
Tôi biết nó sẽ trượt, bởi tôi chủ định không đánh trúng.
Tôi dừng động tác mạnh mẽ này lại giữa chừng và quay ngược lại, tung một
đòn trái tay thật hiểm và thật bất ngờ nhắm thẳng vào Svetlana. Tôi chém thẳng vào trán mụ ta. Một cú chẻ chắc tay. Tôi cảm nhận được lưỡi dao
chạm vào xương. Một lọn tóc của mụ rơi xuống ngực. Con dao Benchmade đã
hoạt động đúng như nó nên làm. Thép D2. Ta có thể thả một tờ bạc mười đô lên lưỡi nó và lấy được hai nửa tờ. Tôi đã tạo một đường rạch nằm ngang dài mười lăm phân giữa đường tóc và lông mày của Svetlana. Sâu tới tận
xương.
Mụ già loạng choạng lùi lại và đứng yên.
Không đau. Chưa đâu.
Các vết rạch ở trán không bao giờ đe dọa tính mạng ngay. Nhưng chảy máu rất nhiều. Sau vài giây máu đã tràn xuống hai mắt Svetlana. Làm mụ không
nhìn được. Nếu đang đi giày, tôi đã có thể giết mụ ta ngay tại đây rồi.
Hạ gục mụ ta bằng một đòn đá vào hai đầu gối, rồi đá cho đầu mụ ta nhũn
ra. Nhưng tôi sẽ không mạo hiểm xương bàn chân mình với tấm thân dày
thịt của mụ ta. Mất khả năng di chuyển cũng khiến tôi chết nhanh như
vậy.
Tôi nhảy lùi lại.
Lila lao thẳng vào tôi.
Tôi
đẩy hông về phía sau và né đường cung vun vút tạo nên bằng lưỡi dao của
cô ta. Trái, phải. Tôi chạm vào bức tường phía sau. Tôi tính toán thời
gian và đợi cho tới lúc cánh tay Lila nằm ngang trước thân cô ta thì
liền xoay ngang người, dùng vai húc cô ta khiến cô ta bật về phía sau.
Tôi quay ngoắt lại về chỗ Svetlana đang vừa lảo đảo tới lui vừa cố lau
máu khỏi hai mắt. Tôi đập cho cánh tay cầm dao của mụ ta văng đi, nhảy
tới đâm một nhát vào cổ ở phần phía trên xương đòn mụ ta rồi lùi lại.
Rồi Lila chém trúng tôi.
Cô ta đã tìm ra cách tiếp cận. Cô ta đang cầm chuôi dao bằng đầu mút ngón
tay. Cô ta lao vào đâm. Tóc cô ta bay. Hai vai Lila nhô về trước. Cô ta
đang tìm kiếm mọi ưu thế nhỏ nhoi có thể giành được. Cô ta dừng lại với
chân trước cứng, gập xuống thấp, chúi người về trước và điên cuồng chém
vào bụng tôi.
Và chém trúng.
Một vết chém tệ. Một cú chém
điên cuồng, lực cánh tay mạnh, lưỡi dao sắc như dao cạo. Rất tệ. Một vết cắt chéo dài dưới rốn và trên đai chiếc quần lót. Không đau. Chưa đau.
Chỉ một tín hiệu ngắn gọn lạ lùng từ da tôi, cho tôi biết rằng nó không
còn liền nhau toàn bộ.
Tôi ngừng lại một thoáng. Không tin nổi.
Rồi tôi làm điều tôi luôn làm khi ai đó làm tôi bị đau. Tôi nhảy vào,
không phải nhảy ra. Đà của Lila đã đưa con dao của cô ta đi quá hông
tôi. Lưỡi dao của tôi thấp. Tôi đâm dao theo thế ngược tay vào đùi cô ta và rạch một vết sâu, rồi đẩy chân trụ phía sau và dùng tay trái thoi
một cú vào mặt Lila. Ngay chóc. Một cú đấm gây sững sờ, toàn lực. Cô ta
bắn ra, tôi lại nhảy về phía Svetlana. Mặt của mụ ta là chiếc mặt nạ
nhuộm máu. Mụ già vung dao sang phải. Rồi lại sang trái. Mụ ta mở ra sơ
hở. Tôi xông tới đâm xuống một nhát vào phía trong cẳng tay mụ. Tôi rạch sâu tới tận xương. Mạch máu, gân, dây chằng. Mụ ta rống lên. Không phải vì đau. Đau sẽ xuất hiện sau. Hay là không. Mụ rống lên vì sợ hãi, vì
mụ đã bị loại bỏ. Cánh tay của Svetlana đã trở nên vô dụng. Tôi khiến mụ ta xoay vòng bằng một đòn vào vai rồi đâm một cú vào thận. Lút mười
phân, với một cú lách hiểm ác sang phía bên. Làm vậy an toàn. Khu vực đó không có xương sườn nào. Không có khả năng trúng xương và làm lưỡi dao
kẹt lại. Rất nhiều máu lưu thông qua hai thận. Tất cả các loại mao mạch. Hỏi bất kỳ bệnh nhân chạy thận nào mà xem. Mỗi ngày tất cả lượng máu
trong cơ thể một người lưu thông qua hai thận nhiều lần. Nhiều đơn vị.
Nhiều lít. Bây giờ trong trường hợp của Svetlana, máu sẽ chảy vào mà
không chảy ra.
Mụ ta sụp gối xuống. Lila đang cố gắng hiểu mọi
chuyện. Mũi cô ta đã gãy. Gương mặt không chút tì vết đã bị hủy hoại. Cô ta lao vào tôi. Tôi vờ né sang trái rồi di chuyển sang phải. Chúng tôi
nhảy nhót quanh Svetlana đang ở tư thế quỳ. Thành một vòng tròn. Tôi trở lại nơi tôi đã bắt đầu rồi luồn vào bếp. Bước giữa các quầy. Túm lấy
một chiếc ghế cứng mà Svetlana đã dồn vào. Tôi dùng tay trái ném chiếc
ghế vào Lila. Cô ta né, gập người, chiếc ghế đập trúng lưng. Tôi ra khỏi bếp, bước đến phía sau Svetlana và túm lấy tóc, kéo giật đầu bà ta về
phía sau. Nghiêng người rạch dao quanh họng bà ta. Từ tai nọ sang tai
kia. Công việc vất vả, ngay cả với lưỡi dao tuyệt vời của hãng
Benchmade. Tôi phải kéo, giật và cưa. Cơ, mỡ, thịt cứng, dây chằng. Lưỡi thép cọ vào xương. Những âm thanh như của người bị lao từ khí quản bị
cắt của mụ ta dội vào tôi. Khò khè khọt khẹt. Máu phọt lên thành vòi khi các mạch của Svetlana bị cắt đứt. Phun ra tung tóe trước mặt mụ. Máu
bắn vào bức tường bên kia. Ướt đẫm tay tôi và làm nó trơn tuột. Tôi bỏ
tóc Svetlana ra và mụ ta đổ về phía trước. Mặt mụ ta đập bụp xuống ván
sàn.
Tôi bước ra, thở dốc.
Lila nhìn tôi, thở dốc.
Căn phòng nóng và bốc mùi máu như mùi của đồng.
Tôi nói, “Một đã bị hạ.”
Cô ta nói, “Một vẫn còn.”
Tôi gật đầu. “Trông có vẻ trò giỏi hơn thầy.”
Cô ta nói, “Ai bảo tôi là trò?”
Đùi Lila đang chảy nhiều máu. Có một vết đứt ngọt ở lớp quần bằng vải nylon đen, máu đang chảy xuống chân cô ta. Một chiếc giày cô ta đẫm máu.
Chiếc quần lót của tôi đẫm máu. Chuyển từ màu trắng sang màu đỏ. Tôi
nhìn xuống thấy máu đang phun ra từ cơ thể mình. Nhiều máu. Tồi tệ.
Nhưng vết sẹo cũ đã cứu mạng tôi. Vết thương do mảnh bom ở Beirut, từ
lâu rồi. Lớp da trắng lồi lên do những đường chỉ khâu MASH vụng về cứng, nổi cục đã hãm lưỡi dao của Lila lại và khiến nó chệch hướng. Nếu không có nó, đuôi vết rạch sẽ dài hơn và sâu hơn nhiều. Suốt nhiều năm tôi cứ cay cú chuyện bác sĩ mổ cấp cứu cho tôi đã làm ăn như mèo mửa. Nhưng
giờ thì tôi biết ơn về chuyện đó.
Cái mũi gãy của Lila bắt đầu
chảy máu. Máu chảy xuống miệng, cô ta ho và khạc nhổ. Nhìn xuống sàn.
Trông thấy con dao của Svetlana. Nó mắc giữa vũng máu đang lan rộng.
Vũng máu đã bắt đầu đặc lại. Nó đang ngấm vào lớp sàn cũ. Máu đang chảy
vào các khe kẽ của sàn. Tay trái Lila cử động. Rồi dừng lại. Cúi xuống
nhặt con dao của Svetlana thì sẽ khiến cô ta kém thế. Với tôi cũng tương tự. Tôi còn cách khẩu P220 mét rưỡi. Cô ta cách băng đạn mét rưỡi.
Cơn đau bắt đầu. Đầu tôi quay cuồng và kêu ù ù. Áp suất máu đang giảm.
Lila nói, “Nếu ông yêu cầu tử tế, tôi sẽ để cho ông đi.”
“Tôi không yêu cầu.”
“Ông không thể thắng được đâu.”
“Cứ mơ tiếp đi.”
“Tôi sẵn sàng chiến đấu đến chết.”
“Cô không thể lựa chọn về vấn đề này. Quyết định đó đã được đưa ra rồi.”
“Ông có thể giết một phụ nữ sao?”
“Tôi vừa mới làm đó thôi.”
“Một người như tôi à?”
“Đặc biệt là một người như cô.”
Lila khạc lần nữa và thở vất vả qua đằng miệng. Cô ta ho. Cô ta nhìn xuống
chân mình. Cô ta gật đầu và nói, “Được rồi.” Cô ta nhìn tôi với đôi mắt
sửng sốt.
Tôi đứng yên.
Cô ta nói, “Nếu ý ông thực sự như vậy thì đây là nơi ông làm việc ấy.”
Tôi gật đầu. Tôi muốn nói thế thật. Vậy nên tôi làm việc ấy. Tôi đang yếu,
nhưng việc này dễ dàng. Cái chân đang làm cô ta di chuyển chậm chạp hơn. Cô ta thở khó khăn. Xương sống mũi của cô ta đã dập. Máu đang đọng lại ở phía sau cổ cô ta. Cô ta hoa mắt và choáng váng, từ lúc dính đòn của
tôi. Tôi lấy chiếc ghế thứ hai trong bếp và tấn công Lila. Bây giờ không có gì chống được sải tay của tôi. Với chiếc ghế, tôi đẩy Lila lùi lại
góc tường và cho cô ta nhận hai cú đánh tới khi buông dao mà gục xuống.
Tôi ngồi xuống bên cạnh và siết cổ Lila. Một cách từ từ, bởi tôi đang
xuống sức nhanh chóng. Nhưng tôi không muốn dùng dao. Tôi không thích
dao.
Sau đó tôi bò trở lại bếp và rửa con dao Benchmade dưới vòi
nước. Rồi tôi dùng phần lưỡi ngắn của nó để cắt chỗ băng dính đen thành
băng chéo cánh bướm. Tôi dùng các ngón tay ép miệng vết thương và lấy
băng cánh bướm giữ nó lại. Một đô rưỡi. Ở bất kỳ cửa hàng bán đồ dùng
nào. Trang bị thiết yếu. Tôi chật vật mặc lại quần áo. Tôi nhét các thứ
trở vào túi. Tôi lại đi giày vào.
Rồi tôi ngồi xuống sàn. Chỉ một phút. Nhưng hóa ra lại lâu hơn. Một nhân viên y tế sẽ nói rằng tôi ngất đi. Tôi thì thích nghĩ là mình đã ngủ.