HAI MƯƠI PHÚT SAU
THERESA LEE trở lại bắt đầu một hồ sơ chính thức cùng một tay khác. Cô
đặt tập hồ sơ lên bàn và giới thiệu người còn lại là cộng sự của cô. Cô
nói tên anh ta là Docherty. Cô bảo rằng anh ta đã nghĩ ra một số câu hỏi lẽ ra phải được hỏi và trả lời ngay từ đầu. “Câu hỏi nào?” tôi hỏi.
Trước hết cô mời tôi dùng cà phê và hỏi tôi muốn đi vệ sinh không. Tôi nhận
lời cả hai thứ. Docherty kèm tôi đi dọc theo hành lang và khi chúng tôi
trở lại thì đã có ba chiếc cốc xốp trên bàn, cạnh tập hồ sơ. Hai cà phê, một trà. Tôi cầm cốc cà phê uống thử. Cũng được. Lee dùng trà. Docherty cầm lấy cốc cà phê thứ hai và nói, “Hãy thuật lại toàn bộ thêm lần
nữa.”
Thế là tôi thuật lại, súc tích, chỉ nội dung chính, và
Docherty hỏi hơi kỹ việc bản danh sách của Israel đã dẫn tới một khẳng
định không chính xác như thế nào, đúng như cách Lee đã hỏi. Tôi trả lời
anh ta đúng như đã trả lời Lee, rằng một khẳng định không chính xác vẫn
hơn phủ định không chính xác, rằng nhìn nhận nó từ góc độ của người phụ
nữ đã chết, cho dù khi ấy cô ta đang mải tìm lối thoát cho một mình mình hay đang dự định kéo một đám đông theo mình thì cũng không làm thay đổi những dấu hiệu bản thân mà cô ta biểu hiện. Trong năm phút chúng tôi có bầu không khí học tập, ba người biết điều bàn về một hiện tượng thú vị.
Rồi tình hình thay đổi.
Docherty hỏi, “Ông cảm thấy thế nào?”
Tôi hỏi, “Về chuyện gì?”
“Lúc cô ta tự sát ấy.”
“Thấy mừng vì cô ta không giết tôi.”
Docherty nói, “Chúng tôi là thám tử điều tra án mạng. Chúng tôi phải quan tâm
tới mọi cái chết có tính bạo lực. Ông hiểu điều đó, phải không? Tôi hỏi
chỉ để đề phòng thôi.”
Tôi hỏi, “Đề phòng gì?”
“Đề phòng có nhiều hơn những gì chỉ nhìn thấy từ bề ngoài.”
“Chẳng có gì hơn cả. Cô ta tự bắn mình.”
“Đấy là ông nói.”
“Không ai có thể nói khác đi. Bởi đó là điều đã xảy ra.”
Docherty nói, “Luôn có những tình huống giả định khác.”
“Ông nghĩ thế sao?”
“Có thể ông đã bắn cô ta.”
Theresa Lee dành cho tôi cái nhìn thông cảm.
Tôi bảo, “Tôi không bắn.”
Docherty lại nói, “Có thể đó là súng của ông.”
Tôi nói, “Không phải. Đó là khẩu súng nặng hai pound. Tôi không có túi.”
“Ông là người to lớn. Quần rộng. Các túi rộng.”
Theresa Lee lại dành cho tôi thêm một cái nhìn thông cảm nữa. Như thể cô đang nói, Tôi xin lỗi.
Tôi nói, “Thế này là thế nào? Trò cảnh sát hiền, cảnh sát đần độn à?”
Docherty nói, “Ông nghĩ tôi là cảnh sát đần độn à?”
“Chính ông vừa chứng minh đó thôi. Nếu tôi bắn cô ta bằng khẩu Magnum 357 ly
thì tôi sẽ còn vương lại vết thuốc súng lên tới tận khuỷu tay. Nhưng ông vừa đứng ngoài phòng vệ sinh nam trong lúc tôi rửa tay. Ông là đồ ba
que xỏ lá. Ông đã không lấy dấu vân tay của tôi và cũng không thông báo
cho tôi về quyền Miranda[11]. Ông đang tung hỏa mù.”
“Chúng tôi buộc phải chắc chắn.”
“Vậy chuyên gia giám định y khoa nói gì?”
“Chúng tôi vẫn chưa biết.”
“Có các nhân chứng.”
Lee lắc đầu. “Không ích gì. Họ không trông thấy gì cả.”
“Họ phải nhìn thấy mới đúng.”
“Tầm nhìn của họ bị lưng ông chắn mất. Thêm vào đó là khi ấy họ không nhìn,
rồi họ đang nửa tỉnh nửa mê, rồi họ không nói tiếng Anh mấy. Họ chẳng có gì để cung cấp. Cơ bản tôi nghĩ rằng họ muốn đi khỏi trước khi chúng
tôi bắt đầu kiểm tra thẻ xanh[12].”
“Thế còn tay kia? Ông ta ở phía trước tôi. Tay ấy tỉnh như sáo. Ông ta trông giống công dân Mỹ và là người nói tiếng Anh.”
“Tay kia nào?”
“Hành khách thứ năm. Quần cô tông chéo và áo sơ mi đánh gôn.”
Lee mở tập hồ sơ. Rồi lắc đầu. “Chỉ có bốn hành khách, cộng thêm người phụ nữ.”