Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nam nhân nhét khăn trùm đầu vào trong trường bào, cơ thể rắn chắc vươn hai tay ra lót qua nách La Thiền và khuỷu chân sau, bế nàng ra khỏi kiệu.
Các người khiêng kiệu đi theo sau đều cúi đầu, đợi nam nhân cao lớn ra lệnh.
“Đưa mấy vật đó vào trong điện của bổn tọa.”
“Rõ.”
Đám người đi theo sau nghe lời, mang rương đồ cưới của La Thiền và nha hoàn vẫn còn ngất đi đến điện của thành chủ của Phù Sinh Đàn.
Cho nên khi Song Mai vừa tỉnh, đã mở mắt nhìn thấy mình nằm ngủ trên giường với tiểu thư nhà mình.
…
Quay lại hiện tại, La Thiền ngồi dậy khỏi giường nói với Song Mai: “Song Mai, trâm cài tóc của ngươi hơi rối, đi chải lại một lần trước đã.”
Nàng chỉ đang nói giảm nói tránh, tóc của Song Mai thật sự đã bay lên trời, chứng minh dọc đường đi bị gió thổi rất nhiều, La Thiền hơi ngại tằng hắng giọng.
Chỉ có mình nàng ngồi trong kiệu, thật xin lỗi.
Song Mai vô thức sờ đỉnh đầu của mình, giật mình bất ngờ đến lấy cái lược từ trong rương ra.
La Thiền đứng ở bên cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài là một cái sân rất lớn, cách đó không xa còn có chòi nghỉ mát và hồ nước, hồ nước nước kéo dài đến ngoài vách tường giống như một dòng kênh.
Không thấy có ai, La Thiền bước đi ra ngoài, thực vật trong viện cũng rất ít, thỉnh thoảng còn thấy có mấy cây không được chăm sóc, có mười phần hoang dại.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, khi đội ngũ đón dâu đến đón là ngày vừa mới lên, bây giờ mặt trời đã sắp xuống núi.
La Thiền xoa xoa bụng mình, nhỏ giọng nói: “Hơi đói.”
Ngủ một ngày, mỡ tích trữ chưa tiêu hết, giờ tỉnh lại rồi mới phát hiện bụng đói kêu ầm ĩ.
“Tiểu nhân đi chuẩn bị.”
Đột nhiên, đỉnh đầu vang lên tiếng người nói, khiến La Thiền giật nảy mình. Nàng ngẩng đầu nhìn đến lại phát hiện ở trên ngói lưu ly màu rám nắng có vài người mặc đồ đen mang mặt nạ ngồi chồm hổm ở đó.
… Hèn gì không thấy một bóng người, thì ra đều ngồi ở trên đó.
“Nếu phu nhân có gì yêu cầu, chúng tiểu nhân sẽ đi làm ngay.”
Nhìn thái độ phục vụ này, làm cho La Thiền bị đối đãi ở La phủ đã lâu vô cùng thích cái nhà mới này, không tệ, cũng rất tốt, có thể nói cổ đại năm sao.
“Ta muốn thu dọn một ít bộ sách và đồ nữ trang, không biết làm sao sắp xếp đây?”
Rất nhanh, mấy người áo đen kia đưa đến cho nàng một giá sách bằng gỗ, rồi đặt một cái rương lớn ở bên đầu giường, một rương này là đưa quần áo xiêm y mới cho nàng.
Mở rương gỗ ra, bên trong truyền đến mùi thảo dược, chỉ là những loại này để xua đuổi côn trùng để ngăn vật liệu may mặc bị cắn xé.
Bản thân La Thiền cũng không có nhiều xiêm y để mang đến đây lắm, cho nên nàng nhìn đưa mắt nhìn rương lớn bên cạnh, rồi đến mở ra.
Bên trong là một ít trường bào và nội sam của nam nhân, còn có một ít mặt nạ bằng gỗ.
Mặt nạ bằng gỗ này giống như là chủ quyền thống nhất của Phù Sinh Đàn, La Thiền thấy không có ai, nên cầm lấy một cái đeo lên mặt, qua đầu nói Song Mai đang xếp sách nói: “Song Mai nhìn ta nè.”
Song Mai không phòng bị, quay đầu lại thét một tiếng “Á”, thật sự bị La Thiền dọa cho sợ rồi.
“Tiểu thư này!” Song Mai nén giận đè giọng.
La Thiền làm như rũ bả vai, cười hì hì bỏ mặt nạ về, rồi đậy nắp rương gỗ lại.
Đợi sau này rảnh, nàng có thể nhờ người làm một cái áo khoác ngoài, rồi làm chút giá áo để móc quần áo. Nếu nàng đoán không sai, thì trong rương quần áo này là đồ của Loan Cận.
Phòng này của ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.
Người tạo ra hồ nước này thật sự tốn khá nhiều sức trong cổ đại này, nếu đàn sinh bình thường đều có thể sống trong cái sân lớn như thế, thì Phù Sinh Đàn quá xa hoa rồi.
Đợi khi La Thiền và Song Mai dọn dẹp xong, đám đàn sinh ở trên nóc nhà mới nối đuôi nhau đi vào.