Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh

Chương 22: Chương 22




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Loan Cận vội vàng thả tay nàng ra, La Thiền xoa xoa cổ tay cười nói: “Từ từ sẽ đến, một đêm thanh xuân đáng giá ngàn vàng.”

Nói xong, nàng cảm thấy những lời này không hoàn toàn phù hợp với lời nói của một nữ tử khuê các...

Loan Cận nghiêng đầu, nhẹ nhàng hạ đôi môi mỏng của mình, cúi xuống từ từ, như thể sợ tân nương mỏng manh sẽ kêu lên vì bị đau.

La Thiền hắng giọng nói: “Ta khá khỏe… chàng có thể mau một chút.” Nếu không, cơn buồn ngủ của nàng sẽ ập đến…

Tiếp theo, mọi thứ đều thuận lý thành chương, một người trưởng thành về mặt tinh thần, người còn lại trưởng thành về sinh lý, hòa hợp vừa phải.

Loan Cận năm bảy tuổi đến Phù Sinh Đàn, cũng đã hơn mười năm, thiếu niên hai mươi bốn tuổi mới ở độ tuổi tràn đầy sức sống, khí huyết phương cương, một khi khai trai sẽ lại càng muốn.

La Thiền cảm thấy mình đã có đủ kinh nghiệm nên bình tĩnh “đề điểm” một vài lần khiến quá trình nhanh chóng đi đúng hướng. La Thiền phát hiện, hai người bọn họ rất “phù hợp”.

Trong chuyện vợ chồng, sự phù hợp là điều tuyệt vời nhất.

Cảm thấy thể lực gần như cạn kiệt, La Thiền vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Loan Cận, nhẹ nhàng thở gấp nói: “Ngủ đi, ta mệt rồi.”

Loan Cận có nội lực mạnh mẽ, có vũ lực hỗ trợ, đương nhiên là La Thiền không thể kịp hắn và đúng lúc thắt chặt dây cương kịp thời.

Loan Cận thì thào: “Được.”

Sau khi kết thúc nhanh chóng, Loan Cận trở mình, xuống giường.

Tấm lưng rộng thêu hoa dâm bụt đẹp như một bức tranh vẽ dưới ánh trăng trắng bạc.

“Chờ chút, bổn tọa đi lấy nước rửa cho nàng.”

Còn khá ân cần đấy, La Thiền ôm chăn nằm trên giường, nói: “Ta còn muốn uống nước.”

Loan Cận gật đầu, bước ra khỏi phòng ngủ, chốc sau đã bưng vào một chậu nước và một chiếc khăn.

Bàn tay to làm ướt tấm vải, tiến lại gần một cách rất tự nhiên và nâng chân La Thiền lên để lau.

“Ta sẽ tự làm.”

La Thiền mất một nửa nhịp mới nhận ra Loan Cận sẽ làm gì, vội vàng ngăn hắn lại, tự mình làm.

Không biết Loan Cận là người chậm chạp hay sao, cho dù đã có quan hệ thân mật, nhưng La Thiền cũng không thể chịu đựng được kiểu hầu hạ này, nàng không khỏi đỏ mặt.

Trong lúc La Thiền lau dọn, Loan Cận nhanh chóng nhấc khăn trải giường bẩn lên, hóa ra bên dưới còn có một tấm khác.

Chuẩn bị một tấm khăn trải giường dự phòng cho đêm động phòng hoa chúc là điều bình thường.

La Thiền: Hóa ra hắn vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.

Loan Cận tùy ý vứt khăn trải giường trên bàn trà, rót một ly trà, bưng tới bên giường.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, La Thiền lại nằm xuống giường, sau khi nhận ra, cơ thể có chút nặng nề, nàng cảm thấy hơi khó chịu.

Không có cách nào, luôn có lần đầu tiên.

La Thiền nắm tay hai tay Loan Cận, hai tay nhỏ bé của nàng chỉ cầm được một bàn tay, uống vài ngụm trà.

May nàng cầm nó lên, nếu không thì Loan Cận không thể nhìn rõ và suýt chút nữa đã đổ nó vào lỗ mũi của nàng...

Thấy La Thiền uống đủ rồi còn dư lại Loan Cận cầm lên uống, rồi mới lại lên giường.

Hai người nằm yên ở giữa có chút khoảng cách, chỉ có mùi hương trong phòng và nhịp đập trái tim bất ổn mới có thể biết vừa nãy xảy ra chuyện gì.

Đêm tân hôn đôi phu thê đi ngủ nào có ai giống hai người nằm thẳng như vậy?

La Thiền: Được rồi, dạy người dạy đến cùng đi.

La Thiền dịch về phía Loan Cận, Loan Cận lập tức quay đầu qua đôi mắt trừng lên sáng ngời không hề buồn ngủ: “Không phải nàng bảo mệt à?”

...Nếu nàng nói chưa mệt phỏng chừng tên này sẽ nhào tới.

“Ta mệt mỏi, nhưng mà muốn gần chàng hơn chút.”

La Thiền muốn kéo tay hắn, nàng dùng sức kéo, đường cong cơ bắp hiện rõ trên cánh tay không nhúc nhích, cũng chẳng lay động lấy một cái...

“Chàng thả lỏng đi, ta kéo không được.”

Loan Cận từ từ thả lỏng cánh tay, La Thiền lại dùng sức kéo một cái, lần này kéo nhẹ một cái là qua, suýt nữa thì ngã ngửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.