Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kinh nghiệm của những người bị thương cũng là một phần trong việc điều trị của La Thiền và không thể thay đổi.
Lúc khám xong cho tất cả những người bị thương, trời đã về trưa.
“Song Mai, đưa cậu ấy đi bốc thuốc rồi chỉ cậu ấy cách đun.” Những việc nhỏ nhặt này, Song Mai quanh năm đi theo La Thiền vẫn có thể làm được.
Đàn sinh xốc quần lên, lê chân, cảm tạ La Thiền một câu, sau đó mới đi theo Song Mai ra ngoài.
Thảo nào trong sân toàn là dược liệu, đó đều là để đàn sinh tự bốc thuốc...
Minh Đồ đứng ở bên cửa, tâm đã lặng như nước.
Một buổi sáng nay, phu nhân đã lột năm cái áo choàng, xé sáu cái quần...Hắn còn không nghĩ tới việc Thánh Chủ sẽ tức giận nữa, chuyện đã đến nước này, có sợ nữa cũng vô dụng.
Hóa Trực lau khô nước trên tay, cười nói: “Phu nhân tới đây giúp Thánh Chủ bốc thuốc phải không, mau tranh thủ bây giờ không có ai, để lão phu xem thử, đến chiều là nhóm người tay tàn chân phế sẽ lại tới.
Có La Thiền ở đây, cả buổi sáng của Hóa Trực nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí sau đó, một vài đàn sinh đã trực tiếp đến chỗ La Thiền đợi, không cần hắn ta tới xem, khiến cho ông cụ non tức đến mức bật cười.
La Thiền cũng không quen, nói thẳng với những người đang xếp hàng: “Đi chỗ nào có chỗ trống, đợi thêm một khắc nữa, máu mà chảy ra thì không thể quay lại đâu!”
La Thiền rửa tay, trên người khó tránh khỏi dính vài vết máu, nàng cũng không để tâm, nghĩ buổi chiều trở về sẽ chọn lấy khúc vải từ đống của hồi môn, may lấy bộ quần áo mới.
“Nên xưng hô với ngài thế nào?” Nàng vẫn chưa biết ông cụ non tên là gì.
“Hóa Trực, phu nhân gọi ta là Lão Hóa là được.”
“Hóa đại phu, không biết có ghi chép gì về tình trạng thân thể của Thánh Chủ những năm qua không?”
“Đương nhiên là có, bệnh của Thánh Chủ chúng ta cũng rất lạ, lão phu đã kê cho ngài không ít đơn thuốc, uống vào hoàn toàn không có tác dụng gì!”
La Thiền: “Ồ? Ngài thấy là do nguyên nhân gì?”
Hóa Trực vỗ tay một cái: “Thì tẩu hỏa nhập ma đó! Thánh Chủ luyện cái đó quá phức tạp rồi, khó tránh không xảy ra xung đột, người không nghĩ vậy sao?”
La Thiền: …thuốc không đúng bệnh, uống vào khỏi được mới là lạ.
Cách khám bệnh của Hóa Trực cũng giống như tính cách của hắn ta, khám lung khám tung, khám không ra bệnh thì kê tạm đơn thuốc tương tự, chống đỡ một hồi rồi cũng sẽ qua.
Nhiều năm như vậy, y thuật của hắn ta không chữa chết mất vài người cũng là nhờ cơ thể các đàn sinh mạnh mẽ…
“Chẩn đoán của ta lại khác với ngài.”
Hóa Trực: “Người nói cho ta nghe thử với?”
La Thiền bước ra ngoài, nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói đi… còn nữa, căn phòng này của ngài tốt hơn hết nên quét dọn một chút, tránh để vết thương của người bị thương gặp tai họa.”
Hóa Trực: “Không sao đâu, bọn họ sốt vài lần là ổn rồi, những thứ tai họa kia đều sẽ bị thiêu chết!”
La Thiền: “... Y thuật của ngài là học từ đâu vậy?” Sao có thể không theo thông lệ nào như vậy?
“Lão phu thời niên thiếu theo sư phụ vân du tứ phương học nghề.”
“Lệnh sư là?”
Hóa Trực xoa xoa mũi: “Lúc sư phụ của lão phu hành tẩu trên giang hồ… là đạo sĩ, không phải hành y.”
...Thế không phải chính là lừa đảo trên giang hồ cộng thêm đại phu Mông Cổ sao?
Còn may, người của Phù Sinh Đàn toàn gặp vết thương da thịt, công phu mèo ba chân mà Hóa Trực học được cũng đủ dùng, hơn nữa, làm gì có đại phu giỏi nào muốn đến Ma giáo chứ?
Đi vòng qua các loại thảo mộc khắp sàn nhà, La Thiền đi theo Hóa Trị vào ngôi nhà gỗ lớn ở chính giữa, mức độ bừa bộn bên trong có thể sánh ngang với các loại thảo mộc trong sân, chày giã thuốc, sách y, còn có một số không biết là chai lọ gì lăn khắp nơi.
“Phu nhân, người ngồi trước đi, lão phu sẽ tìm cho người đơn thuốc kê cho giáo chủ!”