Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cửa sổ gỗ hé mở một nửa, gió mát thổi vào từ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của La Thiền.
La Thiền dựa vào giường, hai chân duỗi ra, một phần mắt cá chân trắng nõn hơi lộ ra dưới làn váy nhạt màu.
Mái tóc dài màu nâu được búi thành kiểu tóc đơn giản, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào nội dung trong sách, nhìn gần sẽ phát hiện ra rằng đồng tử của nàng không phải màu đen, mà là màu xanh đen dịu dàng.
Ngón tay thon dài duỗi ra, vê trang sách, động tác của nàng nhẹ nhàng mà cẩn thận.
KTrước khi chưa xuyên sách, tất cả sách của La Thiền, bao gồm cả sách bài tập hồi tiểu học đều được bảo quản rất nguyên vẹn, giống y như mới.
Mỗi một cuốn sách đều là một phương tiện truyền đạt tri thức, cố gắng giữ gìn nguyên vẹn, để cho nhiều người đọc hơn thì giá trị của cuốn sách mới càng cao.
Sau khi xuyên đến nơi này, vì là cổ đại, giấy mỏng nên khi La Thiền đọc sách càng cẩn thận hơn.
“Tiểu thư, có người đến!”
Cuối mùa hè vẫn còn sót lại chút hơi nóng, La Thiền không có cơ hội dùng đá để giải nhiệt, cho nên mỗi năm vào mùa hè, a hoàn Song Mai đều mở cửa sổ trong phòng ra, để gian phòng được thông gió tự nhiên và mát mẻ hơn một chút.
Khi La Thiền đọc sách ở trong phòng, Song Mai sẽ lấy một cái ghế thấp ngồi ngay cửa, không những có thể hóng mát mà nếu có người đến, nàng ấy cũng có thể kịp thời thông báo cho tiểu thư nhà mình.
Từ nhỏ Song Mai đã bị bán vào La phủ, bởi vì tuổi nàng ấy quá nhỏ, không làm được bất cứ công việc gì nên được đưa đến hầu hạ thứ nữ La Thiền. Chớp mắt đã năm sáu năm trôi qua, đương nhiên nàng ấy biết tình tình và thói quen của La Thiền.
La Thiền ở bên ngoài luôn luôn quy củ, ngồi có tướng ngồi, đứng có tướng đứng, nhưng chỉ cần vừa trở về phòng thì nàng giống như bị rút hết xương cốt toàn thân, khao khát có thể ôm cuốn sách nằm trên giường không dậy.
Thậm chí Song Mai còn từng thấy tiểu thư nhà nàng ấy một tay cầm sách, một tay vén vạt váy, định đi tiểu, ngay cả một người chưa đọc nhiều sách như nàng ấy cũng biết như thế này quả thực không ra làm sao.
Sau khi bị Song Mai ngăn lại, La Thiền đã ngừng động tác dùng miệng ngậm váy lại.
Nàng nghiêm túc giải thích: “Song Mai, có một loại sách tên là nhà vệ sinh… Không, nhà xí đọc là nơi để cho người ta vừa đọc vừa đi ngoài.”
Người hiện đại ngồi xổm trong nhà vệ sinh, trong tay cơ bản đều sẽ cầm điện thoại, cho dù không được việc gì cũng phải cầm theo tờ báo để giết thời gian.
Đương nhiên, nếu làm như vậy trong một thời gian dài thì xác suất mắc bệnh trĩ cũng sẽ tăng lên.
Nhưng Song Mai hoàn toàn không tin vào đó, nàng ấy không cho phép giải thích, lấy sách trong tay La Thiền đi, còn kéo màn che lại cho nàng.
La Thiền mắt to trừng mắt nhỏ với con chim thêu qua loa trên màn che giây lát rồi vén váy lên ngoan ngoãn đi tiểu. Nàng còn nhớ khi vừa đến nơi này nàng không quen đi vào thùng gỗ, mà kiên quyết phải đi nhà xí.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy vực sâu vạn trượng kia, nàng đã khuất phục… Không phải chỉ là thùng gỗ thôi sao? Ngồi xổm.
Dáng vẻ ở trong phòng này của La Thiền đương nhiên không tiện để người khác nhìn thấy, vì thế Song Mai luôn ngồi ở cửa, nếu nghe thấy động tĩnh sẽ nhanh chóng thông báo cho La Thiền.
Hai năm nay thính lực của Song Mai đã tăng vọt, La Thiền cảm thấy nếu nàng ấy rèn luyện thêm thì có thể sáng ngang với chó cảnh sát.
Kẹp thẻ làm dấu sách tự tạo vào, La Thiền để sách sang một bên, hai chân thả xuống đất mang giày vào và giũ giũ vạt váy.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Song Mai, hôm nay tiểu cô nương ngồi ở cửa và thình thoảng nhìn ra bên ngoài, công việc may vá trong tay không hề có chút tiến triển, một miếng vải bị đâm tới đâm lui bốn năm lỗ, rõ ràng là sáng nay đã bị La Ánh Tuyết làm cho sợ hãi.