Không Có Ta Hắn Sẽ Sát Sinh

Chương 37: Chương 37




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này La Thiền mới căn dặn Song Mai, rồi để nàng ấy đi theo Minh Đồ vào trong nhà bếp, bảo nhóm đầu bếp hầm súp đậu xanh nhiều thêm một chút, nhân tiện cũng là để cho Song Mai nhớ đường đi.

Sau khi dùng bữa trưa xong, La Thiền lấy bản vẽ tủ quần áo và móc treo áo ra vẽ cho hoàn chỉnh, ngoài hai cái này ra, bên cạnh đó còn có hai cây dù lớn. Nàng dự tính là sẽ đặt chúng ở ngoài sân, để cho nhóm Đàn Sinh có thể dùng để nghỉ mát, nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ đứng trong một cái đình, như thế thì thật sự là sẽ phải chen chúc đông đúc.

Buổi chiều, La Thiền phái nhóm Đàn Sinh đi lấy súp đậu xanh về uống giải nhiệt, mỗi người uống một chén nhằm giúp xua tan đi cái nóng của mùa hè, nhân tiện đó nàng cũng muốn kêu Minh Đồ đưa cho Loan Cận một chén, hơn nữa còn mang theo thuốc vừa mới nấu xong, để có thể thuận lợi hơn cho việc hắn châm cứu.

La Thiền suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể trực tiếp đi đến đưa cho Thánh Chủ được không?”

Nếu như Loan Cận bận, thì sau khi đưa thuốc xong nàng sẽ trở về ngay, còn nếu là hắn không bận, thì nàng sẽ ở lại cùng với hắn một lúc, rồi đắp thảo dược lên mắt hắn.

Minh Đồ nhớ lại hành trình của Thánh Chủ ngày hôm nay, xử lý văn kiện mật, đi đến thác nước để ngồi thiền, không có gặp phải chuyện gì liên quan đến máu… Ừm, có thể để phu nhân đến gặp.

“Đương nhiên, Thánh Chủ sẽ rất vui nếu như chính phu nhân mang thuốc đến.”

“Vậy ngươi đợi một chút.”

La Thiền mặc vào một cái gì đó, rồi cùng với Song Mai mang theo cây dù màu xanh lá, rồi đi theo Minh Đồ ra khỏi cổng sân.

Thư phòng của Loan Cận nằm ở trong Phù Sinh điện, cho nên cũng không xa, đi qua sân tập võ và kho binh khí của Loan Cận, thì còn có một khoảng sân trống.

Khi đi ngang qua kho binh khí, Minh Đồ cảnh giác cho nên đứng ở phía bên phải của La Thiền, chỉ sợ rằng có binh khí nào đó chưa được người lau sạch, phu nhân nhìn thấy sẽ hoảng sợ.

Bởi vì tò mò cho nên La Thiền muốn nhìn xem một chút, nhưng mà chỉ nhìn thấy được Minh Đồ bước đi giống như là mặt trăng biểu diễn, hoặc trước hoặc sau, liều chết mà ngăn cản tầm nhìn của nàng.

Trong đầu khẽ động, La Thiền mới nhận ra được rằng, hành động mê hoặc này của Minh Đồ… Có thể là vì sợ nàng sẽ bị hù dọa.

Thôi, nàng có thể xem như là không biết.

Đi qua khoảng sân trống cuối cùng, diện tích của cái sân này cũng không nhỏ, có lẽ diện tích cũng gần bằng so với cái sân mà nàng đang sống, nhưng mà ở đây lại trống không, bộ dạng chính là không có ai sinh sống.

“Đây là đâu?”

Minh Đồ: “Chính là nơi ở của lão Thánh nữ trước đây.”

Sau khi vị lão Thánh nữ đó về với trời, Loan Cận liền mang tất cả những đồ đạc của nàng ta ở trong sân đốt hết, sân viện cũng được cải tạo một lần nữa, không thể nhìn ra được bóng dáng ban đầu của nó, bởi vì không có ai ở đây, cũng không có đồ vật trang trí nào, cho nên nó vẫn luôn trống không.

La Thiền: “Ồ.”

Nếu như là có thể, sau này, nàng muốn dùng sân viện này giống như một Thảo dược đường, sân viện này rất rộng rãi, có thể phơi rất nhiều loại thảo dược, mà nó cũng rất gần với thư phòng của Loan Cận, một mũi tên có thể trúng hai đích.

Đi được một lúc, thì hai người bọn họ đã đến thư phòng của Loan Cận. So với việc La Thiền được sáu bảy người bảo vệ, người canh giữ ngoài sân giống như là thùng sắt, thì bên ngoài thư phòng của chỉ có một Đàn Sinh đứng giữ, nhìn thấy La Thiền đi đến, liền cúi đầu chào hỏi.

Khi Minh Đồ vừa muốn gõ cửa để thông báo, La Thiền liền vẫy tay, mỉm cười và nói: “Ta sẽ tự mình làm.”

Nàng nhẹ nhàng gõ gã cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.