Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ăn xong canh trứng, La Thiền đứng ở trong sân để tiêu hóa thức ăn, ăn quá no, dạ dày căng ra ngủ không được.
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến, La Thiền nhìn về phía hành lang dài và phát hiện có một người đang đứng trong hành lang dài tối tăm, nhìn từ hình dáng thì đó hẳn là “Biểu ca đa tình” của nàng, Chung Phong.
Chung gia là họ hàng xa của La gia, có thể nói là đại bác bắn cũng không tới. Cha mẹ Chung Phong lần lượt qua đời khi hắn mười hai tuổi, Chung Phong là đứa con trai duy nhất lẻ loi một mình, nên được La Đào mang về nuôi.
La Đào chính là vừa ý hắn không cha không mẹ, không anh em nên mới đưa hắn về phủ, muốn dạy dỗ thật tốt để sau này hắn trở thành chồng ở rể cho La Ánh Tuyết.
Có nên nói hay không, Chung Phong thân hình cao ráo, khuôn mặt điển trai, đối xử tử tế với mọi người, có thể khen ngợi một câu là quân tử như ngọc. La Ánh Tuyết đã ái mộ biểu ca xa này ngày từ khi gặp mặt, khi tuổi dần lớn thì càng khó có thể kiểm soát được.
Đây vốn nên là một câu chuyện về biểu ca biểu muội, thanh mai trúc mã, nhưng biểu muội đáng yêu trong câu chuyện này không phải một người, mà là hai người.
Điều này khiến cho Chung Phong vốn không có định lực rơi vào tình huống khó xử… Là chọn gia tài và con gái lớn của La gia? Hay chọn con gái nhỏ sắc nước hương trời?
Phải, biểu ca Chung Phong tuấn tú có hai khuyết điểm rất không phù hợp với vẻ ngoài ôn hòa, chính là “đa tình” và “tham lam”.
Nói dễ nghe thì là đa tình, nhưng nói thẳng ra chính là lăng nhăng, luôn nghĩ đến điều tốt đẹp ngồi hưởng thụ số phận hạnh phúc của người đàn ông có nhiều vợ.
Không từ chối sự bày tỏ của La Ánh Tuyết, đồng thời còn âm thầm xum xoe với La Thiền.
Bởi vì sự dịu dàng của Chung Phong đối với La Thiền, mà La Ánh Tuyết đã nghiến răng nghiến lợi không biết bao nhiêu lần.
Trước khi Chung Phong chưa đến, La Ánh Tuyết không đếm xỉa đến La Thiền, chỉ thỉnh thoảng nói vài lời cay nghiệt để lăng mạ nàng.
Nhưng kể từ khi có Chung Phong, La Ánh Tuyết mới thức tỉnh một sở trường khác, chính là khóc lóc om sòm, qua một khoảng thời gian nàng ta sẽ đến trong sân của La Thiền ầm ĩ một trận, quên hết sạch sẽ những quy tắc lễ nghi đã học bao nhiêu năm nay.
“Thiền Nhi biểu muội…”
Chung Phong xuất hiện từ trong bóng tối, đôi mắt hơi cụp xuống, trên mặt đầy cô đơn và đau khổ, như thể người yêu của hắn ngày mai sẽ tế thiên vậy.
Đối mặt với người đàn ông một lòng muốn thôn tính La gia, lấy nàng làm thiếp, tất nhiên La Thiền sẽ không bị mê muội bởi đôi ba câu lời ngon tiếng ngọt và vẻ ngoài của hắn, giống như thiếu nữ chưa biết yêu.
“Biểu ca, bây giờ cũng đã muộn rồi, mời trở về đi.”
Vẻ mặt của Chung Phong trông càng đau khổ hơn, giống như người sắp xuất giá không phải là La Thiền, mà là hắn.
“Thiền Nhi, biểu ca không thể nào giúp muội thoát khỏi biển khổ, muội đang oán trách biểu cách sao?”
Được rồi, ngay cả biểu muội bỏ đi.
La Thiền thầm nghĩ: Thay vì làm thiếp cho người, chi bằng đến ma giáo làm phu nhân.
Thấy La Thiền không nói chuyện, Chung Phong lấy mấy trang giấy ra khỏi ngực, thâm tình âm thầm nói: “Thiền Nhi, những thứ này đều là lời biểu ca muốn nói với muội… Sự chân thành của biểu ca, vốn muốn từ từ nói cho muội nghe, nào ngờ vận mệnh trêu người…”
La Thiền thở ra, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, xem Chung Phong đang tự cảm động ở phía sau nàng thành nền tường, một chữ cũng không lọt vào tai.
Chung Phong đã có khuyết điểm này từ trước, nói chuyện vừa dông dài vừa lề mề, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người nghe, chỉ chú ý đến việc thể hiện bản thân.
Còn có một điểm nữa là, luôn thích tặng cho La Thiền những thứ vô bổ.