Thấy Giang Tuyết Tử không nguyện ý cùng mình ở chung một phòng, Triển Kính trêu chọc hai câu, cũng không ép buộc cô nữa, để cô nghỉ lại trong phòng ngủ bên cạnh phòng anh. Trong ngăn kéo đã để sẵn chăn gối sạch sẽ, phòng tuy không có người ở nhưng vẫn thường xuyên được quét dọn sạch sẽ, căn bản không cần phải thu thập gì nhiều. Giang Tuyết Tử rất nhanh đã trải xong giường, xoay người đến phòng tắm tắm rửa.
Tiết trời đêm tháng tám vào thu dìu dịu mát, cả căn biệt thự đều bật điều hoà, buổi tối có thể chui vào chăn ấm áp hưởng thụ là thích hợp nhất.
Giang Tuyết Tử ra khỏi phòng tắm, thấy trên giường là chiếc áo thun trắng của Triển Kính. Trong phòng không có ai, chỉ mở ra một chiếc đèn ngủ, Giang Tuyết Tử vỗ vỗ mặt, cắn môi đem áo thun cầm lên, rón rén mặc vào.
Mặc dù không ai khác nhìn vào nó, ngay cả chủ nhân của chiếc áo cũng không có diễm phúc được nhìn thấy cảnh xuân lấp ló, chiêm nghiệm cảm giác nhìn thấy cô mặc trên người trang phục của anh đem lại lạ lẫm đếm mức nào nhưng Giang Tuyết Tử vẫn vô cùng ngại ngùng. Cảm giác mềm mại của một chiếc áo chạm vào da thịt vô cùng thoải mái, hoà lẫn hương sữa tắm thản nhiên thoang thoảng. Mùi hương rất giống với lúc ban chiều, khi cô không nhịn được mà khóc lên, bị anh dùng toàn lực ôm vào trong ngực, dùn ánh mắt kiên định giáo huấn cô, rõ ràng đem cảm giác ấm áp cùng an nhiên bình thản.
Ngồi bên giường ngẩn người một hồi, lại nhìn đồng hồ, gian quả thật không còn sớm. Giang Tuyết Tử xốc mền lên, tiến vào trong, trải qua một ngày vất vả ép buộc, cô tựa hồ vừa khép mắt đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau Triển Kính rời giường liền tới phòng bên cạnh gõ cửa, sau đó lên tiếng gọi nhũ danh của Giang Tuyết Tử.
Kỳ thật nhũ danh này mấy năm nay Triển Kính chưa từng gọi qua, chẳng qua là năm đó vô tình biết được. Khi đó cô ở Giang gia đặc biệt được sủng ái, Triệu Yến Lâm tuy đã ly hôn với Giang Thược Dung nhưng vẫn rất yêu thương đứa nhỏ này. Lúc bình thường không mấy khi gặp mặt nhưng vẫn đối xử với đứa nhỏ rất tốt. Cô bé năm đó có một nhũ danh cực kì đáng yêu, gọi là “Tử nhi“. Bất quá chỉ có Triệu Yến Lâm, Giang Thược Dung, còn có Giang gia Giang lão gia gọi cô như vậy.
Triển Kính kêu vài tiếng, Giang Tuyết Tử mới từ từ tỉnh lại. Nghe rõ cái tên kia lọt vào tai, cơ hồ cả trái tim cô như ngừng đập, qua một hồi lâu mới phản ứng được, là Triển Kính đang gọi. Vì chuyện này, mà lúc cô mở cửa, sắc mặt vô cùng kém. Không phải cố ý tỏ thái độ cho anh xem, mà là cô trong khoảnh khắc đó còn tưởng rằng là Triệu Yến Lâm đang gọi.
Giờ làm việc của anh và cô giống nhau, đều phải đến nơi trước 8 giờ. Trong lúc ăn sáng, Triển Kính cũng gọi điện thoại nhờ Triển Phong đem một tài xế qua cho anh mượn. Cánh tay anh bị thương không nặng nhưng lại không thể đụng nước, không thể xách vật nặng, tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng hoặc xé rách. Hai người đơn giản ăn mì xào cùng trứng chiên Giang Tuyết Tử làm, vừa xong thì lái xe cũng đã đến nơi.
Thời gian còn sớm. Triển Kính vì muốn ở cùng Giang Tuyết Tử thêm một lát, liền để cho lái xe đi đến chỗ cô trước. Hơn nữa khi Giang Tuyết Tử vào thư viện, anh cũng chậm chạp không để cho xe rời đi.
Giang Tuyết Tử mang túi xách đi vào cửa thư viện, theo thói quen gật đầu chào Tô lão cạnh chỗ quẹt thẻ, mỉm cười. Trước khi đi lên lầu, Giang Tuyết Tử mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một tiếng cảm thán. Nhưng khi cô quay đầu nhìn lại thì Tô lão đã quay lưng đi, không để lộ ra biểu tình gì.
Người trực thư viện tối qua là Trương đại mụ. Vừa thấy Giang Tuyết Tử đến, Trương đại mụ đột nhiên đứng lên.
Giang Tuyết Tử sững sờ, nhạy bén cảm nhận được không khí có chút khác thường.
Bình thường Trương đại mụ tuy rằng cũng không cùng cô nói nhiều lắm nhưng mỗi lần thấy cô đều là một khuôn mặt tươi cười, nói chuyện cũng khách khí. Mấy năm nay cô cùng bà ấy cơ hồ mỗi ngày đều làm việc với nhau, ngoài ra còn có mấy nữ đồng sự, nhưng cũng không quen thuộc với cô lắm.
Giang Tuyết Tử đứng ở tại chỗ, trong lòng tự dưng dâng lên một loại bất an, môi nhẹ nhàng mở ra, nhưng cũng không nói gì.
Trương đại mụ kéo ngăn kéo, rút ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Giang Tuyết Tử, nhìn cô: “Tiểu Giang, đây là giấy lương tháng trước, cô... Cô đi phòng kế toán lấy tiền đi, sau này cũng không cần tới đây nữa.”
Giang Tuyết Tử cảm giác lỗ tai mình ù đi, sững sờ nói: “Vì sao...”
Trương đại mụ có chút khó khăn dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Tiểu Giang, tôi biết cô là một đứa trẻ tốt. Nhưng chuyện này tôi có muốn cũng không thể làm chủ được. Người muốn cô tới đây làm việc, hiện nay không muốn nữa. Tôi nói như thế, cô hiểu ý tôi chữ?”
Vỗ vỗ bả vai gầy gò của Giang Tuyết Tử, Trương đại mụ xoay người, “Tự giải quyết cho tốt”, rồi đi về phía mấy kệ sách.
Dưới lầu, Triển Kính vừa định nói tài xế lái xe đi thì lại thấy thân ảnh nho nhỏ kia đi ra cửa!
Anh nhíu mày, nói một tiếng với lái xe, mở cửa đi xuống.
Triển Kính đã tới trước mặt, mà hồn vía của nha đầu kia vẫn còn đang chu du nơi nào, căn bản không hề biết anh tồn tại. Triển Kính vươn tay, sờ trán cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tuyết Tử một chút huyết sắc cũng không có, ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, thanh âm vô hồn nói: “Em.. Bọn họ không cần em nữa, em bị sa thải rồi.”
“Đây là... Tiền lương tháng trước, còn có cả tiền làm thêm giờ của em... Bọn họ nói không cần em trở lại nữa.” Lúc cô nói mấy lời này, động tác giống như trẻ con, cầm số tiền người ta vừa đưa nâng lên ngang tầm mắt của Triển Kính.
Triển Kính nhìn thấy trong tay cô chỉ có vài đồng, tính cả tiền làm thêm giờ rồi vẫn chưa được một ngàn tệ, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên. Tay trái nâng ót cô, mạnh mẽ nhét vào trong lòng mình, căn cắn chặt răng nói: “Bọn họ không cần em, anh cần! Chúng ta chuyển sang nơi khác, không, anh đi làm, em đi học, anh muốn em học đại học. Chờ em học xong đại học, anh sẽ cùng em tìm một công việc, muốn đi đến chỗ nào liền cùng nhau đến chỗ đó.”
“Từ hôm nay trở đi, em cùng Giang gia không còn nửa điểm quan hệ!”
Giang Tuyết Tử bị anh ôm vào trong ngực, qua hồi lâu mới vươn đôi tay, nhẹ nhàng vòng lấy cổ Triển Kính.
Buổi sáng 8 giờ Triển Kính phải tới cục, lúc này đã bảy giờ bốn mươi lăm phút, ôm Giang Tuyết Tử ngồi ở trong xe, Triển Kính chỉ đường tắt cho lái xe chạy đến cục công an, một bên gọi điện thoại cho Triển Phong.
“Anh, Kiều Tiểu Kiều hôm nay có nhà không?”
“Có, đang ở nhà đây. Hai ngày nay còn đang náo loạn, đòi đi Đài Loan ngâm suối nước nóng. Chú mày nói xem, nha đầu kia có phải bị anh chiều chuộng đến sinh hư rồi không? Có thai đã năm tháng còn muốn chạy nhảy khắp nơi. Anh đây thiếu điều muốn đem mấy ôn tuyền ở phụ cận thành phố B lấp hết cho rồi!” Triển Phong khi nhắc tới tâm can bảo bối, lập tức sẽ nhiều lời như vậy.
Triển Kính đều có chút chống đỡ không được, lập tức kêu lên: “Dừng lại dừng lại! Danh hiệu thê nô đạt chuẩn là của anh, không ai giành đâu. Sao các tiền bối nhà mình không ai xấu hổ tới vậy nhỉ?”
Triển Phong ở bên kia buồn bực cười: “Đừng nói anh, tự mình rửa mắt xem đi. Cả ba cả ông nội, cả mấy vị thúc thúc đại bá, ai ai cũng vậy. Đó là truyền thống rồi có biết không? Rõ ràng là sinh ý phát triển không ngừng, chuyện nam nhân Triển gia sủng vợ còn phải bàn cãi sao?”
Triển Kính đem Giang Tuyết Tử kéo qua, để cho cô dựa vào vai mình, nói: “Được rồi, bảo sao Triển Lục nói anh lắm mồm. Hôm nay anh cho em mượn Tiểu Kiều nhà anh một hôm được không?”
“Làm sao?”
Triển Kính vuốt ve vành tai tinh xảo của người trong lòng, đặc biệt trịnh trọng nói: “Cùng em dâu tương lai đi ăn uống dạo phố, nói chuyện phiếm giải buồn. Nói chung hôm nay Tử nhi nhà em muốn làm gì thì kính nhờ Tiểu Kiểu nhà anh cùng tham gia một chút.”
“Hắc...” Triển Phong vui vẻ: “Chú mày là muốn đem Tiểu Kiều đi xã giao hay làm cún con theo đuôi đấy?”
Triển Kính cũng vui vẻ: “Lời này là anh tự nói, em cũng chưa nói gì...”
“...Được rồi, anh tranh thủ một chút. Em lập tức phải đến cục làm việc, đến tối mới tan. Em sẽ nói tài xế để lại xe trong viện, anh cho xe đến đây đi, xe rộng rãi một chút, để cho chị dâu thoải mái hơn. Để Tiểu Tô lại cho em mượn dùng đi...”
“...Hôm nay em giao Tuyết Tử nhà em cho Tiểu Kiều. Một sợi tóc cũng không được mất đâu đấy. Còn nữa, tâm tình thai phụ cũng không ổn định, rất dễ khóc. Anh cũng giúp em nói một tiếng đi, nhỡ đâu người kia khóc, nha đầu nhà em thấy thế cũng khóc theo. Đến lúc đấy...”
“Được rồi được rồi, chê anh đây dông dài, chú mày ít lời sao?” Triển Phong đáp một câu, lập tức cúp điện thoại.
Xe đã tới nơi, thừa dịp lái xe đi mở cửa, Triển Kính hung hăng hôn cánh môi mọng đỏ kia một cái, thấp giọng nói: “Ngoan nào, đừng nghĩ lung tung, hôm nay em cùng Kiều Tiểu Kiều đi chơi nhé? Thẻ này em cầm đi, muốn mua gì cứ dùng.”
Triển Kính từ trong bóp lý lấy ra một tấm thẻ platium: “Đây là Triển Phong cho, hai người muốn gì cứ thoải mái dùng.”
“Có chuyện gì chờ anh trở về rồi hãy nói. Em cũng đừng về nhà cũ, đi dạo mệt thì nói lái xe đưa hai người về biệt thự, đây là thẻ cửa.” Triển Kính vừa nói, lại đem thẻ nhét vào trong tay cô.
Giang Tuyết Tử ủ rũ ỉu xìu, miễn cưỡng lên tinh thần, cười với anh, phá lệ ngoan ngoãn khẽ gật đầu một cái.
Triển Kính thấy thế mới hài lòng, nhéo nhéo gò má tái nhợt của cô: “Buổi trưa ăn nhiều một chút. Đừng mải chơi mà bỏ bữa.”
Dặn dò kĩ lưỡng, đồng hồ trên tay cũng điểm đúng 8 giờ. Triển Kính mở cửa xe đi ra, sải bước đi thẳng vào bên trong.