Không Để Lỡ Kiếp Này

Chương 4: Chương 4: Anh tin vào em




Ngồi vẽ chằng chịt những bông hoa màu đen nho nhỏ trên giấy, ti vi trong văn phòng chiếu kênh thời sự, là một vụ án giết người. Nạn nhân là một bé gái 9 tuổi, được phát hiện ở bãi đất trống của công trình xxx. Các đồng nghiệp của Thi Thi xôn xao bàn tán về vụ việc, ánh mắt sắc lạnh tỏa ra sự thương tâm của Thi Thi đổ dồn vào ti vi nhìn nạn nhân.

Nạn nhân được xác định là học sinh của trường tiểu học xy, tên Vương Thanh, 9 tuổi, gia đình nghèo khó, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, cha là công nhân, mẹ là tạp vụ.

Dương Hạo trầm giọng, trong giọng nói có chút thương tâm, khác hẳn với mọi ngày “Nạn nhân mất máu quá nhiều, không có vết thương tích nào ngoài việc mất đi một quả thận”

Kỳ Quân nghe đến đó liền sững sốt đầy thương tâm, dường như hiểu ra lý do cô bé chết. Hung thủ thật nhẫn tâm!

Lúc này là ban trưa, trời nắng chói chang, Thi Thi đứng ở trước đường cảnh giới được cảnh vệ canh giữ ngay bãi cát của công trình, nơi phát hiện ra xác nạn nhân. Nhìn thi thể của cô bé, Thi Thi nắm chặt hai lòng bàn tay lại.

Đúng lúc Kỳ Quân bước tới cùng với một số người, bọn họ đưa thi thể nạn nhân về trụ sở. Từ xa Kỳ Quân đã nhìn thấy Thi Thi mặc bộ đồ đen lẫn trong đám đông người đứng xem kia, thấy thái độ ẩn khuất của Thi Thi nhìn thi thể. Đây là lần thứ hai cô xuất hiện ở hiện trường mà Kỳ Quân phát hiện, cậu vờ như không thấy cô, đi đến dặn dò vài tên hình cảnh cấp dưới. Quay ra đã thấy cô bỏ đi.

Kỳ Quân lấy điện thoại ra gọi liền cho Thi Thi hỏi cô đang làm gì. Thi Thi cứ tưởng là Kỳ Quân không thấy nên nói dối “Em đang ngồi vẽ phát thảo ở văn phòng, có việc gì sao anh lại hỏi thế?”

Kỳ Quân trầm giọng nói “À, anh tính hẹn em đi ăn trưa”

Thi Thi từ chối vì công việc. Ánh mắt của Kỳ Quân đượm buồn, lòng đang hoài nghi về Thi Thi. Tại sao cô ấy lại nói dối, tại sao lại xuất hiện ở hiện trường, tại sao lại có ánh mắt đó???

Chuyện này tạm thời Kỳ Quân gác sang một bên để chuyên tâm điều tra vụ án này, trả lại công bằng cho nạn nhân.

Điều tra ở tất cả các bệnh viện đều không có ca phẫu thuật cắt ghép thận nào có tên của nạn nhân. Theo điều tra bên phía ba mẹ của nạn nhân, bé gái không hề có vấn đề về thận, chuyện ghép cho cháu bé là không thể xảy ra. Khả năng có thể xảy ra nhất là bị bắt lấy nội tạng phi pháp.

Ngồi ăn tối cùng Kỳ Quân, Thi Thi trông thấy cậu đang tập trung suy nghĩ về vấn đề gì đó liền đánh tiếng hỏi: “Anh đang nghĩ về chuyện gì mà tập trung vậy?”

Kỳ Quân nhìn Thi Thi một lát, thở dài rồi nói: “Anh đang điều tra một vụ trẻ em bị bắt lấy nội tạng mà thời sự đã đưa tin”

Thi Thi lại hỏi: “Anh tìm ra manh mối chưa?”

Kỳ Quân lắc đầu, Thi Thi lại an ủi, trong đó có phần gợi ý “Nạn nhân còn nhỏ, không thù không oán với bất kỳ ai, anh nên điều tra người xung quanh cô bé, đặc biệt là gia đình bạn thân nhất của cô bé”

Kỳ Quân lặp lại bốn chữ “gia đình bạn thân” trong vô thức rồi ngước nhìn Thi Thi, cả hai đồng thanh “rất có thể họ vì con của mình mà làm chuyện này với nạn nhân, bệnh viện tư nhân của bọn họ hoặc tại gia”

Kỳ Quân nhìn Thi Thi ánh mắt vui mừng, nói: “Anh vẫn chưa thể nghĩ đến vấn đề này, cảm ơn em, Thi Thi”

Nói rồi Kỳ Quân vớ vội chiếc áo khoác chạy đi. Thi Thi ngồi nhìn cậu, chưa đầy 30 giây đã ra khỏi nhà. Ánh mắt của cô trùng xuống như có điều gì đó.

Cả đêm chia lực lượng ra điều tra khẩn cấp để không bị hắc hoa phỏng tay trên. Đêm hôm đó, Thi Thi dõi theo Kỳ Quân nhưng không để bị phát hiện. Cô thấy Kỳ Quân tận tâm tận lực với ngành, liền không nhịn được mà nói một mình “Anh có biết không, ba em cũng từng như anh, nhưng lại... “

Thi Thi biết chắc là Kỳ Quân sẽ điều tra ra được, vì cậu có biệt tài, nhìn qua hiện trường và vết thương của nạn nhân, liền có thể phát họa ra viễn cảnh ngay trong đầu. Nhưng pháp luật chỉ tin vào chứng cứ, không tin vào phán đoán, không dựa vào trực giác.

Đêm qua Kỳ Quân không về, Thi Thi liền làm một bữa cơm thịnh soạn đem đến cục cảnh sát cho cậu. Vừa bước vào phòng của đội hình sự tổ chuyên án đặc biệt nói tìm Kỳ Quân, cả phòng nháo nhào lên vì đây là lần đầu tiên có một cô gái xinh đẹp như vậy đến tìm đội trưởng. Kỳ Quân từ ngoài bước vào, các hình cảnh liền chạy tới mỗi người đùa một câu.

Kỳ Quân bước tới chỗ Thi Thi đang đứng, cười với cô rồi hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Thi Thi giơ cà mơn lên lắc lư, nói: “Mãi đến sáng nay cũng không thấy anh về, em làm cơm đem đến cho anh”

Sau khi Thi Thi ra khỏi cục cảnh sát, hình cảnh đã tìm được hung thủ sát hại đứa bé theo lối điều tra mà cô đã gợi ý. Kỳ Quân còn đang thán phục, không biết vì sao Thi Thi lại có thể suy đoán được. Ra lệnh xuất phát bắt giữ hung thủ đang bỏ trốn thì Kỳ Quân nhận được tin hung thủ đã mất tích.

Cả ngày hôm đó, đội hình cảnh chia nhau ra tìm kiếm, chặn hết ở cảng, hàng không và phối hợp với bên giao thông để kiểm tra.

Vẫn không thấy tung tích của tên hung thủ.

Đêm hôm đó, Kỳ Quân ra lệnh cho đội hình cảnh trở về nhà để nghỉ ngơi. Cậu biết được là lại chậm một bước. Đoán được điều đó, Kỳ Quân tự mình lái xe đến nhà hung thủ một lần nữa. Trên đường đi, nhận được tin sát thủ hắc hoa lại gây án ở biệt thự 558, đường zzz... Đó là nơi ở của tên hung thủ tàn nhẫn kia.

Trên sàn nhà là một tên đàn ông bị mất quả thận. Được xác nhận, đúng là cha của Tiểu Vy, bạn thân của Vương Thanh. Ông ta là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Z. Bệnh viện Z là của gia đình ông ta. Ông đã dùng thận của Vương Thanh để cứu con gái mình, trong lúc đó Vương Thanh sức khỏe yếu, lại mất máu quá nhiều, tên hung thủ vứt xác đến công trường. Tờ giấy bên cạnh có dòng chữ “mạng đền mạng”

Kỳ Quân ngồi trong một quán rượu, ăn thịt nướng uống vài chén. Thiên Quốc đi tới, ngồi bên cạnh cậu, vỗ vào vai, nói: “Sao không tới nhà hàng tôi để tôi tăng doanh thu”

Kỳ Quân liếc nhìn Thiên Quốc một cái, rồi cuối xuống uống tiếp, biết Thiên Quốc đùa nên nói: “Lương của tôi không đủ để đáp ứng doanh thu cho cậu nỗi đâu”

Thiến Quốc cười cười, nhìn cậu uống như thế này, một là công việc, hai là ái tình. Thiên Quốc đoạt ly rượu trên tay Kỳ Quân, uống một ngụm rồi hỏi: “Lại hẹn tôi ra để ngồi ngắm cậu à, có chuyện gì, nói đi”

Kỳ Quân trầm giọng nói: “Cậu nói xem, tên sát thủ kia hắn muốn gì, tại sao cứ giết tội phạm của cảnh sát, hắn có biến thái hay không chứ”

Thiên Quốc cau mày, lý giải lại lời Kỳ Quân nói “Ý cậu, không biết là tên sát thủ kia giết người vì động cơ gì, khi những tên tội phạm hắn giết không liên quan gì đến hắn?”

Kỳ Quân lắc lắc ly rượu trên tay, im lặng không nói gì, tỏ ra sự đồng tình với ý của Thiên Quốc. Thiên Quốc lại tiếp tục nói “Hắn giết tội phạm mạng đền mạng, điều tra vụ việc chuẩn xác, không hề lầm lẫn dù một lần, luôn đi trước cảnh sát các cậu, cậu nghĩ là biến thái sao?”

Thi Thi không ngồi trong nhà mà đứng trước cửa chờ Kỳ Quân trở về. Đã khuya rồi, theo lý mà nói, không có vụ án thì Kỳ Quân sẽ về rất sớm. Nhưng có lẽ, hôm nay cô hiểu được, vì sao giờ này cậu vẫn chưa về.

2 giờ sáng...

Kỳ Quân trở về, trong người có hơi men nồng nặc, quả thật đã uống say nhưng cậu vẫn đủ tỉnh táo để tự mình về nhà.

Nhìn thấy Thi Thi đứng trước cửa phòng, cậu cười kiểu của người say, ôm lấy cô. Khi say, con người ta trở nên nặng hơn bình thường. Thi Thi dìu cậu vào phòng, không nói không hỏi gì, cô tháo giày, cởi áo khoác ra, lau người cho cậu.

Bàn tay trắng noãn, thon dài đang lau tới cổ thì bị cậu chụp lấy. Kỳ Quân nói trong cơn say “Thi Thi, anh lại chậm hơn rồi, anh không thể thua hắn, không thể để hắn làm càng như vậy, không thể... “

Thi Thi nhìn cậu, nhẹ giọng nói “anh không thua, chỉ là... Em xin lỗi”

Trong lúc Kỳ Quân vẫn chưa ngủ nên đã nghe thấy lời nói đó của cô. Thi Thi cuối xuống, áp đôi môi nhỏ lên môi cậu hôn nhẹ một cái. Vừa buông ra đã bị Kỳ Quân vòng tay lại ôm chặt. Mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, gương mặt của Thi Thi đang nhìn mình, Kỳ Quân nói một câu khiến cô không khỏi khó hiểu “Thi Thi, anh tin vào công lý, anh cũng tin vào em”

Dứt lời, tay Kỳ Quân rơi xuống, cậu ngủ thiếp đi không còn hay biết gì. Thi Thi vẫn ngồi đó suy nghĩ về câu nói của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.