Kỳ Quân cười như không cười, gật gật đầu, nắm lấy tay Thi Thi một cách mạnh bạo, nhíu mày lại, ghé sát vào mặt cô, nói: “Em dám để con tôi không có cha? Tôi không cho phép em làm điều đó, hiểu chưa?”
Nói rồi Kỳ Quân đẩy Thi Thi vào trong, anh cũng vào rồi đóng cửa lại. Ép sát cô vào tường, áp môi anh lên đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh mà lì lợm kia. Thi Thi không thể giãy giụa cũng không thể trốn tránh, anh hôn nồng nhiệt làm cô bị ngạt khí nhưng không thể nào trốn thoát được.
Hôn một lúc lâu, Kỳ Quân giữ khoảng cách mặt đối mặt giữa hai người là 1 cm. Anh ôn nhu nói: “Coi em còn dám chống đối tôi không. Nếu có lần sau, dù em có đang mang thai tám tháng hay mười tháng tôi cũng mặc kệ mà sẽ làm cho em đến điên dại trên giường”
Thi Thi ngượng đỏ mặt không thể quay mặt tránh đi, hận không thể giơ chân mà đá anh một cái, cô lạnh nhạt, nói: “Nếu hôm nay không phải là vì đang mang thai con của một tên khốn kiếp, thì tôi cũng làm cho anh mình đầy thương tích mà nằm la liệt dưới sàn rồi”
Kỳ Quân cười hơ hơ rồi đáp: “Đợi đến lúc đấy thì em đã là vợ tôi rồi”
Thi Thi nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Quân, nói dứt khoát: “Ai đồng ý làm vợ anh chứ”
Kỳ Quân nghe xong liền tiếp tục hôn cô không cho cô lên tiếng, lần này còn lâu hơn lúc nảy. Xong, anh cười một cái chọc tức cô, nói: “Từ bây giờ, mỗi câu em nói ra, nếu có câu nào cố ý chống đối tôi, em đều bị phạt. Đợi em sinh xong, tôi tính sổ một lần... Em muốn chia tay chứ gì, được, tôi đồng ý. Chúng ta chia tay... “
Thi Thi nghe đến câu này sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt trùng xuống, chân có chút không còn lực, phải bấu víu vào tường.
Chia tay, chẳng phải là ý của cô hay sao, tại sao khi chính miệng anh nói ra, cô lại đau đến thế này cơ chứ. Bây giờ thì cô đã hiểu được cái cảm giác khi anh nghe câu chia tay mà cô nói ra ngày hôm trước.
Kỳ Quân lén liếc mắt nhìn sắc mặt của cô lúc này.
Thi Thi, cảm xúc của em ngay lúc này đã bán đứng em rồi. Cái gì mà nói chia tay chứ. Vậy tại sao bây giờ anh nói ra thì em lại như vậy? Em có biết khi em nói ra những lời ấy, anh cũng đau như thế hay không. Anh không quan tâm ân ân oán oán đời trước như thế nào, anh chỉ biết là anh rất yêu em, rất cần em.
Kỳ Quân nhếch môi cười một cái rồi tiếp tục nói: “Chúng ta chia tay, không làm người yêu nữa... ngày mai tôi qua sớm liền đưa em đi đăng ký kết hôn, sẽ làm vợ của Kỳ Quân này”
Dứt lời, Kỳ Quân bước ra xoay nắm đấm mở cửa, không quên ngoáy đầu lại bồi thêm một câu “Ngủ sớm đi, nếu không ngày mai em sẽ làm mất mặt tôi trước đồng nghiệp vì cặp mắt gấu trúc của em đấy. Người ta còn tưởng tôi ức hiếp em, có thai sắp sinh rồi mà còn bị tôi hành”
Thế là Kỳ Quân bước ra về, Thi Thi đứng ở đấy vẫn chưa tin được. Cô không ngờ mọi chuyện lại như thế. Cái gì mà chia tay, cái gì mà kết hôn. Cô mông lung một lát rồi bật cười thật tươi, trong ánh mắt là niềm hạnh phúc vô tận.
Nếu như lần này cô lại từ chối, liệu Kỳ Quân có liền bỏ mặt cô mà ngoảnh đi không, có lẽ tất cả giữa bọn họ sẽ chấm dứt.
Thi Thi nghĩ đến điều đó liền không dám nghĩ nữa. Chưa bao giờ cô thấy bản thân thật ngu ngốc và lì lợm như vậy. Cũng chưa bao giờ để bản thân lại mất lí trí và mất đi sự lãnh đạm của bản thân như vậy.
Sáng hôm sau đúng như lời nói, Kỳ Quân mặc bộ âu phục rất chỉnh tề, ngũ quan trên gương mặt sáng hẳn, đứng trước cửa nhà Thi Thi, chắp tay ra sau lưng chờ cô. Kim đồng hồ trên tay điểm 7 giờ, anh liền bấm chuông.
Thi Thi mặc chiếc đầm màu đen bước ra mở cửa. Nhìn thấy cô, anh tươi cười nghiêng người nói: “Kỳ phu nhân, nàng chuẩn bị xong chưa?”
Thi Thi nhìn bộ dạng của Kỳ Quân hớn hở, cô vờ lạnh nhạt, nói: “Chuẩn bị cái gì?”
Kỳ Quân nhíu mày làm bộ suy nghĩ một lát rồi nói “Tôi không nghĩ Tiến sĩ bọn em lại có trí nhớ kém như vậy. Không sao, nếu trí nhớ không tốt thì tôi sẽ tình nguyện làm giấy ghi nhớ cho em”
“Nói nhảm” Thi Thi định đóng cửa lại thì Kỳ Quân dùng tay giữ lại. Anh cười một cái gian xảo, bước tới gần cô hơn, ghé mặt sát vào cô, nói: “Chẳng lẽ mới sáng sớm em lại muốn tôi động tay động chân? Cũng được, đành chìu theo ý em vậy, chúng ta cùng vận động cơ thể một chút” vừa nói cậu vừa dùng tay vuốt mái tóc mượt mà của cô.
Thi Thi liền giơ tay lên hất tay Kỳ Quân ra. Nghiến răng nói: “Hôm qua anh đi đâu? Ai cho anh ăn trúng gan hùm hả?”
Kỳ Quân cười tít mắt, nói: “Thật sự mà nói thì gan rất khó ăn đối với tôi, nhưng nếu ăn em thì ngược lại”
Thi Thi ngượng đỏ mặt giơ tay lên định cho anh một ăn một đấm. Nhưng Kỳ Quân nhanh tay hơn, nắm lấy tay cô chặn lại, ôn tồn nói: “Bây giờ em có hai sự lựa chọn, một là đi đăng ký kết hôn trước, hai là làm lễ kết hôn trước, em chọn đi”
Thi Thi liền nói “Vô sỉ” rồi đóng sầm cửa lại. Một lát sau cô mở cửa bước ra với chiếc đầm bầu màu lam nhạt rất nhẹ nhàng.
Kỳ Quân bước tới dìu cô và nói rất nhẹ nhàng “Vợ à, để anh dìu em. Đi từ từ thôi, cẩn thận, nảy giờ đứng lâu như thế chắc là em mỏi lắm hả?”
(Cha này trở mặt nhanh dữ ^^)
Chiều ngày hôm sau, quyết định dọn về chung một nhà. Thật ra là phải dọn luôn từ hôm qua sau khi đăng ký kết hôn xong, nhưng anh phải đi điều tra một vụ án cướp. Sau khi từ cục cảnh sát về, Kỳ Quân đưa Thi Thi về nhà mình ngồi nghỉ. Cậu thay đồ xong định đi ra ngoài thì Thi Thi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Kỳ Quân đứng ngoài cửa ngoáy đầu vào, nói: “Đi dọn nhà”
Thế là Kỳ Quân chạy sang nhà Thi Thi mở cửa, dọn hết đồ đạc cần thiết của cô sang nhà cậu. Thi Thi thấy Kỳ Quân chạy qua lại vài vòng, mồ hôi đã nhễ nhại, cô vờ đau bụng “A... Anh ơi... a... Chết rồi, chết rồi.... “
Kỳ Quân vội chạy lại, khẩn trương hỏi: “Thi Thi, em không sao chứ... Hay... Hay là sắp sinh rồi”
Thi Thi hé một mắt ra nhìn Kỳ Quân rồi tiếp tục nói “Chắc là vậy rồi. Anh... Anh đi lấy đồ đi... Á... “
Kỳ Quân quay qua quay lại bối rối rồi chạy vô trong xong chạy ra hỏi: “Mà lấy đồ gì?”
Thi Thi nói lớn “Đồ chuẩn bị cho em bé đó”
Kỳ Quân chạy vô lấy đồ cho em bé xong chạy ra thì thấy Thi Thi đang bình thản đọc báo, ăn trái cây như không hề có chuyện gì. Liền vứt đồ lên sô pha, bước tới chỗ Thi Thi đang ngồi, nói: “Kỳ phu nhân à, em quả là gan đó, có phải là em thấy anh chưa đủ mệt không hả”
Thi Thi ngước lên cười tít mắt, nói: “Chồng à, tự nhiên em hết đau rồi”
Dứt lời, Kỳ Quân cù léc Thi Thi, tiếng cười đùa khúc khích vang trong căn nhà nhỏ tạo nên một âm vang hạnh phúc.
Có tiếng chuông cửa.
Mở cửa ra thấy một chàng trai mặc bộ vest lịch lãm, da trắng có gương mặt đẹp hết phần người ta đang cười tít mắt đứng bắt chéo chân, giơ một tay lên tựa vào tường. Kỳ Quân khoanh tay lại, hất cằm hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Thiên Quốc nhíu mày, khoanh tay lại, hất cằm hỏi: “Lúc trước cậu có tới nhà tôi ăn dầm nằm dề, tôi cũng không than một câu. Hôm nay còn chưa để tôi bước vào nhà đã hỏi vậy rồi. Sao đây hả? Giấu ai trong đấy à?”
Kỳ Quân nhướng mày, cười một cái rồi nói: “Vợ tôi thì có được gọi là giấu không?”
“Cái gì?”
Thiên Quốc quay lưng định bỏ đi. Kỳ Quân gọi “Này, bỏ đi à?”
Thiên Quốc quay người lại, vờ xụ mặt, nói: “Cậu cưới mà không báo tôi biết, cậu có coi tôi là anh em đâu, tình bạn 21 năm coi như bỏ rồi”
Kỳ Quân cười rồi thúc vô bụng Thiên Quốc một cái nhẹ, nói: “Chúng tôi chưa làm lễ thì làm sao mời cậu được. Vào nhà đi”
Chưa kịp bước vô nhà thì nghe Thi Thi bên trong này la thất thanh vì đau bụng. Kỳ Quân và Thiên Quốc vội chạy vô, thấy Thi Thi bụng to như thế, Thiên Quốc liền không nhịn được nói: “Chẳng phải hai người... Lại còn sắp sinh con? Cậu lưu manh như thế từ khi nào vậy Kỳ Quân”
Kỳ Quân vội ôm Thi Thi đi xuống lấy xe, không quên vứt cho Thiên Quốc một câu “Cậu còn đứng đó nói nhảm được à?”
Đứng trước phòng sanh, Kỳ Quân đi qua đi lại lo lắng, Thiên Quốc đứng dựa người vào tường, con ngươi đưa qua đưa lại theo bước đi của Kỳ Quân sắp hoa hết cả mắt rồi, cậu hất cằm nói: “Này, cô ấy không sao đâu, cậu ngồi xuống một lát đi”
Kỳ Quân bước tới ngồi được vài giây lại tiếp tục đứng lên đi. Thiên Quốc hỏi: “Cậu và cô ấy nhanh vậy sao? Này, cô ấy lần trước đáng sợ như vậy, tôi thấy cậu dưới cơ cô ấy là cái chắc rồi đấy”
Kỳ Quân chống tay lên tường nhìn gương mặt đáng ghét kia, nói: “Trên cơ dưới cơ cũng là vợ tôi, cậu còn nói nhảm tôi cho cậu ăn đấm bây giờ”
Thiên Quốc lại tiếp lời “Vợ thì không nói không rằng, chỉ cần ai đụng tới chưa biết như nào liền tung cước. Còn chồng thì chỉ cần ai nói nhảm như tôi là đòi đấm rồi. Hợp nhau đấy. Mà tôi có nói nhảm đâu?”
Kỳ Quân liền thúc vào bụng Thiên Quốc một cái, nói: “Cậu lại nói?”
Thiên Quốc xua xua tay, nói: “Thôi được rồi, được rồi, chịu thua cậu đấy”
Bác sĩ bước ra, nhìn hai tên nam nhân đang kề vai kề cổ này hỏi “Ai là chồng của cô Diệp Thi Thi?”
Kỳ Quân liền chạy lại bảo là cậu, bác sĩ nói: “Chúc mừng cậu, là một bé gái, mẹ tròn con vuông”
Kỳ Quân vui mừng hớn hở ôm Thiên Quốc, cái người mà chỉ vài giây trước cậu còn có thể hành hung.