Kỳ Quân cười trong vô vọng, lặp lại câu nói của cô “Khi nào chưa hoàn thành, em sẽ không thể nói”
Kỳ Quân quay người lại, lớn giọng “Không thể nói hay là không dám nói”
Thi Thi nhếch môi cười, ánh mắt sắc lạnh lại hiện lên, cô trầm giọng một cách đáng sợ, nói: “Anh đã không còn tin em, em cũng không còn gì để nói”
Kỳ Quân thấp giọng, nhìn thẳng vào đôi mắt khó đoán kia, đặt hai tay lên vai cô, nói: “Thi Thi, em dừng lại đi, được không? Anh không muốn... Anh không muốn người anh bắt lại là em... Anh không muốn tên sát thủ máu lạnh đó lại là em”
Thi Thi trước khi bỏ đi còn khiêu khích Kỳ Quân một câu “Dừng lại? Là anh đang nghi ngờ em, chẳng phải sao? Nếu giỏi, anh hãy tìm ra chứng cứ để truy bắt em, sát thủ hắc hoa”
“Từng khoảng cách cứ lớn dần
Vậy mà ta chẳng còn tha thiết để bận tâm
Người từng thương sao bỗng xa lạ quá
Vờ không quen
Chẳng dám nhìn nhau, vội đi mau”
Kỳ Quân nhìn cô bước đi trong sự tuyệt vọng. Điều gì đang xảy ra thế này. Người mình yêu nhất lại là người mình đang truy bắt. Suốt 13 năm qua, người mình chờ đợi lại là tên sát thủ giết người máu lạnh.
Sáng hôm sau, Kỳ Quân được gọi lên phòng của cấp trên là Lục Thương. Nhìn dáng vẻ uy nghiêm, rất khó thân thiện của Lục Thương, không ai ngờ ông lại vô cùng coi trọng và chiếu cố cho Kỳ Quân.
Sau khi ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi hỏi Lục Thương có việc gì. Lục Thương nghiêm giọng “Sáng mai chúng ta sẽ chào đón đội chuyên án sát thủ hắc hoa bên NY để cùng phối hợp điều tra”
Đương nhiên khi nghe vậy, phản ứng của Kỳ Quân đầu tiên là ngạc nhiên, liền hỏi: “Bên NY cũng đã về đây?”
Lúc này Lục Thương mới đứng lên lấy công văn vừa được chuyển đến sáng nay đưa cho Kỳ Quân xem.
“Đội điều tra chuyên án đặc biệt của bộ công an Wale*”
“Đúng vậy, còn có chuyên viên nghiên cứu tâm lý tội phạm của bộ công an NY. Ngày mai họ sẽ xuống máy bay, chúng ta sẽ phái người tới đón họ”
(*Wale là tên của cục cảnh sát bên Mỹ do tui nghĩ ra chứ không có thật, những địa danh cũng là tự đặt nhé)
Cửa thang máy chung cư mở ra, Kỳ Quân nhìn thấy Thi Thi ở trong, cậu bước vào. Không khí có chút ngột ngạt khi cả hai đều không đoái hoài đối phương. Kỳ Quân ho khan một tiếng, ôn nhu nói: “Đội điều tra bên Mỹ cũng về đây, em có thể vì anh mà dừng lại được không?”
Thi Thi nhếch môi cười. Cửa thang máy mở ra, cô đi sau Kỳ Quân. Cậu dừng lại làm bước chân của cô dừng đột ngột suýt ngã. Kỳ Quân xoay người lại, nhìn Thi Thi, tâm tình giờ đây rất khó chịu, rất đau khổ. Kỳ Quân nói: “Dù em là sát thủ hắc hoa hay là Thi Thi, anh vẫn yêu em. Nhưng chính anh sẽ là người bắt em chịu tội”
Thi Thi nhìn Kỳ Quân, thần sắc lạnh nhạt, nói: “Vốn dĩ là anh không tin em, ngày mai mọi chuyện sẽ chầm dứt, mối nghi ngờ của anh cũng chấm dứt. Bây giờ chính miệng em nói, em không phải sát thủ hắc hoa, anh có tin em không?”
Kỳ Quân muốn chọn cách tin cô, nhưng những điều cô làm thì sao đây. Anh lại trầm giọng hỏi: “Vậy em giải thích sao về những kí hiệu mà em vẽ ra, những lần em xuất hiện ở hiện trường, gần đây nhất là ngôi nhà gỗ phía Tây Thành?”
Thi Thi cười nhạt, trong lòng vấy lên sự đau thương, cô nói: “Vậy là anh không tin em. Ngày mai em sẽ cho anh một bất ngờ”
Kỳ Quân lo sợ cô lại làm chuyện gì nên vội hỏi: “Em định làm gì?”
Thi Thi không trả lời, cứ thế mà bỏ vào trong nhà.
Sau khi được đón ở sân bay, đội điều tra của Wale đến đây gồm có bốn người, ba nam và một nữ. Năng lực của bọn họ rất giỏi. Sau khi được đưa thẳng đến cục cảnh sát Thành phố trung ương, bọn họ cùng vào trong phòng hội nghị để ra mắt giới thiệu một chút rồi vào đề tài luôn.
Giới thiệu xong, Jenifer nữ cảnh sát da trắng tóc vàng xoăn, toát ra một vẻ rất uy nghiêm đứng lên nói: “Xin hãy chờ một chút, vị chuyên viên nghiên cứu tâm lý tội phạm của chúng tôi đang trên đường tới, cô ấy rất đúng giờ nhưng có lẽ là hôm nay vì chuyện gì đó”
Một cô gái mặc thường phục mở cửa bước vào. Cô mặc áo sơ mi trắng, khoác ngoài là chiếc áo da màu đen, quần da ôm sát màu đen bóng loáng tôn lên đôi chân thon dài của cô. Mang đôi giày cao gót 3 phân, sải bước đi rất thoải mái và nhẹ nhàng. Cô tỏa ra một khí chất rất mạnh mẽ, đầy sức sống. Gương mặt tuy lạnh nhưng nhìn lâu rất đẹp, rất thu hút, tóc dài đen nhánh được buộc cao gọn gàng, buộc luôn cả mái. Ánh mắt sắc bén như thấu được mọi việc, luôn nhìn thẳng về phía trước.
Đội hình cảnh của Wale cười thân thiện khi nhìn thấy cô. Còn ấn tượng của đám đàn ông đội hình cảnh của thành phố này khi nhìn thấy cô chỉ có thể là rất xinh đẹp nhưng khó tiếp cận.
Đội trưởng của đội Wale là Tony, dáng người cao lớn, mặc cảnh phục của Wale rất uy phong, đứng lên bắt tay cô và cười một cách thân thiện. Tony dõng dạc nói bằng một giọng rất ấm: “Giới thiệu một chút với mọi người, đây là Tiến sĩ Diệp Thi Thi, chuyên viên nghiên cứu tâm lý tội phạm của bộ công an NY, được Wale đặc biệt mời về đây cùng chúng ta điều tra vụ án sát thủ hắc hoa”
Nhìn thấy Thi Thi, cây viết đang quay qua lại trên các ngón tay của Kỳ Quân rất uyển chuyển liền bị rơi xuống. Tiếng động không mạnh đến nỗi gây chấn động nhưng trong không gian yên ắng trang nghiêm này đủ để gây sự chú ý của Thi Thi.
Đầu vẫn hướng thẳng về phía trước, Thi Thi liếc mắt sáng bên trái nhìn Kỳ Quân một cái, ánh mắt nhìn vô định không một điểm dừng của cô làm cho Kỳ Quân cảm thấy khó đoán được suy nghĩ hiện tại.
Tim Kỳ Quân như đập mạnh hơn, cậu nghe rõ từng nhịp đập của nó khi được nghe giới thiệu về vị chuyên viên này. Không nhịn được mà thốt lên một câu chỉ đủ cho bản thân hoặc người ngồi cạnh nghe được “Tiến sĩ? Chuyên viên nghiên cứu tâm lý tội phạm?”
Quả thật thì cả phòng ngoại trừ người của Wale và Kỳ Quân thì ai cũng không tin tưởng mấy về năng lực của một chuyên viên trẻ tuổi như cô.
Nhưng khí chất và phong cách ăn mặc của cô cũng giúp cho bọn họ một phần nào đó suy nghĩ lại.
Thi Thi hơi cúi đầu chào mọi người trong phòng hội nghị này.
Chỉ cần thoáng lướt qua, cô đều có thể đoán được bọn họ đang nghĩ gì. Cô hơi nghiêm giọng, phát biểu một câu khiến cả phòng phải im lặng “Tôi không cần cộng sự dùng tuổi tác để suy đoán về năng lực. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp”
Suốt buổi họp, Thi Thi cũng không để tâm mấy đến những lời mà các nhân viên điều tra nói trước máy chiếu. Những lời họ nói cô đều đã thông suốt từ lâu. Cô chỉ lặng lẽ cúi đầu xem tài liệu khái quát về vụ án sát thủ hắc hoa mà trước khi cô về đây hắn đã gây ra.
Kỳ Quân ngồi hơi chếch với phía của Thi Thi. Ánh nhìn của anh hướng về cô, cảm thấy có người đang nhìn, Thi Thi đầu vẫn cúi, chỉ nâng mí mắt lên nhìn. Tầm nhìn theo hướng của cô đang xoay người ngồi là Kỳ Quân.
Sẽ không ai thấy được sự mất tập trung cũng như nụ cười của cô khi đang làm việc. Đó là sự nghiêm túc của cô đối với công việc và là sự tôn trọng đồng nghiệp.
Thoáng nhìn qua được mười giây, Thi Thi nhanh chóng thu ánh nhìn về hồ sơ trọng án. Thi Thi chú ý đến vụ án mà cô chưa được tận mắt chứng kiến, có dòng chữ in đậm ở trên là Thành Đô, 16/6, đường Tuy Dục, vụ án hung thủ cưỡng dâm bị sát hại.