Kỳ Quân quả thực không biết nên trả lời như thế nào, bắt đầu từ đâu. Anh hỏi ngược lại vị Giáo sư này “Giáo sư Tạ cũng hợp tác với bộ công an Wale?”
Nghe chàng trai trẻ tuổi này hỏi vậy, Tạ Hắc Lan lại nghĩ đến Thi Thi, người đầu tiên khiến ông phải nghĩ đến căn nguyên cội nguồn phạm tội của phạm nhân. Ông ta hơi nhếch môi, cười như không cười, lại hỏi “Wale đã về đây cùng với vị Tiến sĩ tâm lý học để hợp tác với cục cảnh sát các cậu, chắc cậu đã làm việc qua với Diệp Thi Thi?”
Bọn họ thay phiên nhau nói những câu không liên quan đến câu của đối phương hỏi, nhưng cái chính của bọn họ là để cùng nói đến cái tên Diệp Thi Thi. Không ngờ Tạ Hắc Lan hỏi mình về Thi Thi, người liên quan đến câu trả lời về hắc hoa của Kỳ Quân, anh lập tức nói: “Đúng vậy, đã làm việc cùng”
Tạ Hắc Lan nhếch môi, lạnh nhạt hỏi: “Cậu nghĩ sao về cô ta trong công việc?”
Tạ Hắc Lan thật ra biết mối quan hệ của Kỳ Quân và Thi Thi thông qua Diệp Từ Nghiêm, nên khi đặt câu hỏi này, ông chỉ nhấn mạnh là “trong công việc“. Vụ án của Diệp Từ Nghiêm là vụ án nhỏ đơn thuần nên Tạ Hắc Lan ngày ấy không hề quan tâm. Sau này tìm ra manh mối của hắc hoa, ông mới đến tìm Từ Nghiêm, lại biết thêm thông tin Diệp Từ Nghiêm bị hại. Ông có hơi chạnh lòng về Diệp gia, nhưng dù sao cũng xong vụ hắc hoa rồi mới giúp Diệp Từ Nghiêm.
Ánh mắt của Kỳ Quân trong suốt chứa đựng yêu thương, ôn nhu mà trả lời “Cô ấy là một người làm việc không để tư công lẫn lộn, rất có chuyên môn, rất có năng lực”
Tạ Hắc Lan cũng gật gù đồng tình với câu nói này. Quả thật trong lòng ông cũng thừa nhận chuyện này từ rất lâu rồi. Nhưng công việc của họ, đối đầu thì vẫn là đối đầu thôi.
Tạ Hắc Lan trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao cậu lại nghi ngờ mà theo dõi cô ấy?”
Nghe câu hỏi này, Kỳ Quân giật mình nhìn Tạ Hắc Lan.
Tại sao ông ta biết mình nghi ngờ Thi Thi? Tại sao ông ta lại hỏi vậy? Câu hỏi ấy giống như đang nói Thi Thi chính là sát thủ hắc hoa. Nhưng chẳng phải ông ta gọi sát thủ hắc hoa là Thi Vũ, lẽ nào lại có ẩn ý khác? Thi Thi và Thi Vũ có quan hệ gì?
Kỳ Quân im lặng, ngước lên vẫn thấy ánh mắt của Tạ Hắc Lan đang nhìn mình đợi câu trả lởi, anh cười cười rồi nói: “Lúc nảy tôi có nghe ông gọi, sát thủ hắc hoa là Thi Vũ?”
Tạ Hắc Lan ngửa lưng ra sau để dựa vào sô pha, chân bắt chéo, hai tay để trên tay của ghế sô pha, nói: “Đúng vậy, sát thủ hắc hoa là Thi Vũ... “ ông ngưng lại một lát, thở dài rồi nói tiếp “mà Thi Vũ cùng chính là Thi Thi”
“Cái gì?” Kỳ Quân phản ứng gay gắt.
Tạ Hắc Lan hiểu rõ cảm giác đó của Kỳ Quân, vì khi biết được sự thật, chính ông cũng không thể nào chấp nhận được. Tại sao một cô gái như thế lại là sát thủ hắc hoa, nhưng đối với ông, sự thật là sự thật. Cho dù Thi Thi có là người của bộ công an, phạm tội cũng là chuyện bình thường, huống gì...
Kỳ Quân dù có hoài nghi Thi Thi đi chăng nữa, nhưng khi nghe như vậy thì đều đầu tiên vẫn là chưa thể chấp nhận được sự thật. Anh vẫn còn lí trí để nói tiếp: “Tại sao Thi Vũ là Thi Thi, bọn họ nhất định là có quan hệ gì đó. Thi Vũ không thể nào là Thi Thi”
Tạ Hắc Lan nhìn thấy Kỳ Quân như vậy nên quyết định không nói tiếp với cậu ta, đợi cậu ta bình tĩnh hơn sẽ nói. Vì chỉ có cái tên Kỳ Quân mới giúp được việc này, bắt buộc cậu ta phải biết sự thật.
Kỳ Quân thấy ông ta không trả lời nên hỏi tiếp “Ông trả lời đi Giáo sư Tạ, tại sao ông nói Thi Vũ là Thi Thi?”
Trở về nhà đã là tờ mờ sáng, Thi Thi đang ngủ trong phòng với Tiểu Hân rất say. Nhìn thấy mẹ con cô ấy ngủ, rất bình yên, rất hạnh phúc. Kỳ Quân bước tới ngồi bên cạnh, ánh mắt sầu bi rơm rớm nước mắt, trong lòng còn đau gấp bội lần câu nói chia tay lúc trước của cô khi nhớ đến những lời mà Tạ Hắc Lan nói.
Là một trong hai nạn nhân được sống sót từ vụ tai nạn xe liên hoàn, điều đó là may mắn với cô ấy. Nhưng sau khi tỉnh lại, cô ấy có đôi mắt âm dương, những oan hồn oán hận tới tìm cô ấy muốn cô ấy trả thù cho bọn họ. Thi Thi không chấp nhận thì luôn bị quấy phá, tâm lý của cô càng hỗn loạn hơn. Dần dần sinh ra thêm một con người khác trong cô ấy, đó là Thi Vũ, nhân cách thứ hai của Thi Thi. Thi Thi trước đây là sinh viên xuất sắc của Đại học y, từ sau khi tai nạn lại chuyển sang học ngành tâm lý học rồi được làm trong bộ công an NY, chứng tỏ được năng lực của bản thân. Vì Thi Thi giỏi y học, giỏi võ thuật, biết quy cách phá án của cảnh sát, lại có đôi mắt âm dương, có thể nhanh chóng biết được hung thủ thông qua oan hồn, cho nên nhân cách thứ hai là Thi Vũ mới có thể thuận lợi như vậy mà làm sát thủ, không hề có một dấu vết nào ở hiện trường, gây án rất hoàn mỹ. Ẩn nấu trong cơ thể của Thi Thi, dù cho Thi Thi có phát họa ra chân dung của sát thủ hắc hoa thì cũng không ai tìm được, vì sát thủ Thi Vũ lại chính là nhân cách khác của Thi Thi. Thi Thi không biết được sự tồn tại của nhân cách Thi Vũ này, nhưng Thi Vũ biết được sự tồn tại của Thi Thi, khống chế được Thi Thi. Thi Vũ có thể xuất hiện trong con người Thi Thi bất cứ lúc nào muốn, nhưng cô ta không làm vậy. Muốn kích thích nhân cách Thi Vũ rất dễ, chỉ cần nghe thông tin có nạn nhân bị sát hại, nhân cách thứ hai này sẽ xuất hiện. Lúc đó Thi Thi sẽ cảm nhận được nhưng không khống chế được Thi Vũ. Sau khi gây án xong, Thi Vũ sẽ trả lại thân xác cho Thi Thi, vì thế Thi Thi sẽ không còn nhớ sự tồn tại của Thi Vũ. Nhưng dù Thi Thi có là người tốt thì cô ấy cũng là sát thủ hắc hoa, phải chịu trừng trị trước pháp luật. Có điều, chúng ta phải bắt buộc nhân cách Thi Vũ xuất hiện để chịu tội. Có hai người sẽ kích thích được nhân cách thứ hai này xuất hiện ngoại trừ các oan hồn. Một là Diệp Từ Nghiêm, hai là Kỳ Quân, cũng chính là cậu. Tôi nghe Diệp Từ Nghiêm kể về sự hận thù của Thi Vũ đối với Kỳ Phong, ba của cậu, cho nên cậu cũng sẽ làm được.
Kỳ Quân sâu chuỗi sự việc anh nhìn thấy lại: sau khi Thi Thi ra khỏi căn nhà gỗ, hung thủ giết người bị sát hại, đó là do nhân cách Thi Vũ làm. Thi Thi xuất hiện ở hiện trường, ánh mắt vừa bi thương vừa oán hận, là do nhìn thấy oan hồn, sự căm phẫn làm cho nhân cách Thi Vũ trỗi dậy. Gần nhất là móng tay dính vệt máu đã khô ở nhà của Trương Kiến, không thể nào mới vừa dính, thái độ lúc đó dường như Thi Thi cũng không hề biết từ đâu mà có, chắc chắn là do Thi Vũ gây án. Như vậy, những vụ án trước cũng là do Thi Vũ làm.
Kỳ Quân nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, hôn lên trán Thi Thi một cái, rồi ôm cô từ phía sau mà ngủ.
Sáng hôm sau, Kỳ Quân xuống bếp nấu bữa ăn sáng để khi Thi Thi tỉnh dậy là đã xong. Nhìn thấy Thi Thi bước tới, Kỳ Quân liền rửa tay rồi tháo tạp dề ra, ngồi xuống ghế cười tươi với cô. Thi Thi thấy lạ, liền hỏi: “Hôm nay anh xuống bếp thật ư? Em có còn đang mơ ngủ không?”
Kỳ Quân bẹo má Thi Thi một cái, cô liền la đau. Anh nhìn cô với ánh mắt yêu thương, ôn nhu hỏi: “Đau vậy có phải mơ không?”
“Thật làm người khác phải nghi ngờ”
Kỳ Quân khẽ cười, khóe mắt cong lên, ánh mắt như đang cất giấu cả thế giới của mình. Trút hết tất cả mọi thứ qua một bên, ngay lúc này chỉ có tình yêu mà anh dành cho Thi Thi, trân trọng từng giây từng phút hạnh phúc bên cạnh vợ mình, vì anh không biết, những giây phút này sẽ kết thúc lúc nào.