Không Điên Không Thể Sống

Chương 9: Chương 9: Chương 7




Bất phong ma bất thành hoạt.

Tác giả : Vi Tiếu Đích Miêu.

Chương 7

Khi hai người về được ký túc xá thì đã là mười một giờ khuya, mà lúc này nhìn thấy Diệp Trăn ở đây, Đào Khả đúng thật vô cùng kinh ngạc.

Diệp Trăn một tay giữ điếu thuốc, một tay cầm tờ báo, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

Hắn ngẩng đầu nhìn Yên Dương, cười : “Rốt cuộc cũng động thủ sao?”

Đào Khả hai mắt trừng lớn : “Ngươi biết ?!”

Diệp Trăn cười cười, không đáp.

Đào Khả ủ rũ hỏi : “Yên Dương! Ngươi tại sao nói cho hắn mà không nói cho ta?”

Yên Dương nhìn quanh một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Diệp Trăn : “Bởi vì có nói cho thầy thì cũng vô dụng, có đúng không sư công?”

Diệp Trăn chớp mắt, gật đầu : “Ừm ~~~ đúng, hắn rất nhu nhược.”

Đào Khả một chưởng đập nát cái ghế.

Diệp Trăn lập tức đổi giọng : “Ý ta là ngươi rất khiêm tốn.”

Đào Khả dỗi, buông lại một câu “Ta đi xin nước sôi” rồi liền đạp cửa đi ra.

Yên Dương làm mặt quỷ, Diệp Trăn dở khóc dở cười, cuộn lại tờ báo gõ gõ lên đầu hắn : “Nói ngươi có việc cứ tới tìm ta, thế sao còn phiền hắn?”

Yên Dương biện giải : “Không phải ta, là tên lớp trưởng thích đâm thọc vào chuyện của người khác.”

Diệp Trăn nói : “Ngươi hàng thật giá thật đánh con người ta thành như thế, lớp trưởng có thể không quản sao? Còn nữa, nên học lấy điều này, ngươi thân cô thế cô, đừng có cái gì cũng phô hết lên mặt, đừng có ngoan cố xông về phía trước, mấy thứ này đối với ngươi chỉ có hại thôi.”

Yên Dương nói : “Sư công, ta hôm nay thực sự rất giận.”

“Lỗ mãng!” Diệp Trăn hung hăng gõ một cái trên đầu hắn.

“Bất quá…” Hắn lại xoa xoa đầu Yên Dương, nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên : “Đáng đánh.”

Yên Dương ngẩng đầu lên.

“Ta nếu như mà là ngươi, thì sẽ đánh cho bọn chúng một trận thừa sống thiếu chết, đánh tới nỗi nửa đời sau đừng hòng lết được khỏi giường, cả đời không dám hó hé liếc mắt đến ta nữa.” Diệp Trăn kiêu ngạo cười : “Đây mới chính là khí khái của phần tử trí thức thời đại mới.”

Đào Khả đứng thẳng bất động ở ngoài cửa : “….Cút.”

Hắn đẩy Diệp Trăn ra khỏi cửa : “Cút!”

Diệp Trăn sờ sờ cái mũi bị đụng đau, gõ gõ cánh cửa đóng chặt, cười cười với Tiểu Bàn Tử cùng An Tiểu Giai vừa ra mở : “Thực sự là khó tính a.”

Hai người nhìn hắn với ánh mắt thông cảm, Tiểu Bàn Tử nói : “Không thể dung túng, khi tất yếu thì phải áp dụng đến chính sách uy hiếp bằng vũ lực.”

“Không, không.” Diệp Trăn hua hua ngón trỏ : “Bệnh này không có thuốc nào ngày một ngày hai mà chữa dứt, chỉ có thể từng chút từng chút cải tạo, không ngừng không ngừng tăng gia thấu minh cùng chế hành tinh thần.” [ thấu minh : trong suốt, thấu suốt; chế hành : quản thúc nhận định. ]

Diệp Trăn nghênh ngang bước đi, An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử cung kính tiễn :”Diệp lão sư cũng không phải là người thường.”

“Thấu minh cùng chế hành là cái khỉ gì?”

“Chính là muốn Tiểu Đào Khả có thể vừa thẳng thắn vừa ngoan ngoãn nghe lời a.” Tiểu Bàn Tử lập tức thay hắn lo lắng vạn phần : “An Tiểu Giai, tiếng Trung của ngươi cũng quá kém đi, ngươi làm sao có thể học lên tiến sĩ được ?!”

An Tiểu Giai buồn bực, phản kích thì bị Tiểu Bàn Tử dùng vũ lực uy hiếp, thổ huyết hai chén.

Sáng sớm hôm sau, Đào Khả mang theo Yên Dương đi tìm Hứa thứ đầu. [ có ai nhớ bà cô này không, người phụ trách công tác học sinh trong trường đấy, biệt hiệu “bà cô gai góc”, xuất hiện trong chương 2 ]

Còn chưa chờ bọn hắn mở miệng, bên kia đã nói : “Không có!”

“Hả?”

“Không có! Ký túc xá học sinh vốn đã đông, làm gì có chỗ dư chứ.”

Đào Khả vội vàng hỏi : “Vậy khoa khác thì sao? Các năm khác nữa?”

“Không có!” Thứ đầu rất không khách khí chỉ vào Yên Dương : “Cái loại mâu thuẫn với bạn cùng phòng mà ầm ĩ đổi ký túc, trong trường không thiếu. Nhưng nếu đáp ứng tất cả các ngươi, thì kỷ luật còn ở đâu? Giáo viên có phải nên đổi công tác hết không?”

Hai người bị nàng quạt cho một trận, không thể làm gì khác ngoài ủ rũ bỏ về, vừa đi được mấy bước, thì bên trong đã gào lên : “Đào Khả! Ngươi đến đây!”

Đào Khả liền lui về.

“Đào Khả, ta trông coi ngươi từ lúc ngươi mới vào trường, cũng là người tự tay ta đưa ra, ngươi cũng hiểu nỗi khó xử của trường chứ. Loại tiền lệ này không thể có được.” Thứ đầu ngừng một chút, bỗng khuôn mặt băng sương vạn năm chợt nở ra một nụ cười ôn hòa :”Tháng sáu năm sau, học sinh năm tư sẽ tốt nghiệp. Bọn chúng năm đó là đợt mở rộng, nhận rất nhiều, khi đi rồi, ký túc xá sẽ rộng rãi một chút.”

Đào Khả ngốc mất mấy giây, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, cúi đầu một cái thật sâu : “Cảm tạ ngài.”

Ở ngoài cửa, Yên Dương đang đứng chờ, nhìn thấy Đào Khả khuôn mặt rạng rỡ đi ra, có chút thất thần.

Hắn chưa bao giờ biết, một người cười rộ lê có thể ôn nhu, thanh thoát, tinh thuần như vậy, tựa như ánh sáng trong đôi mắt kia có thể soi thấu tâm hồn của hắn. Yên Dương rốt cuộc cũng hiểu được vì đâu mà Diệp Trăn thích Đào Khả, thì ra không chỉ vì vẻ ngoài của mỹ nhân mà thôi.

“Đi !” Đào Khả hào sảng nắm lấy vai Yên Dương: “Trước tiên về ở với ta! Ngày sau ta cho ngươi ở một mình một phòng!”

“Ta kiên quyết không đồng ý.” Diệp Trăn nói.

Lúc đó toàn bộ gia sản của Yên Dương đã được mang tới đầy đủ, giờ đang cùng Đào Khả trải giường trải chiếu. Hai người dừng tay, Đào Khả quay sang hỏi : “Vì sao?”

Diệp Trăn mặt không chút cảm xúc : “Không đồng ý.”

“Thế nhưng gian ký túc này vốn là hai người ở mà.” Đào Khả nói : “Chỉ bất quá nghiên cứu sinh hầu như đều thuê phòng bên ngoài, nên mới có giường trống.”

Diệp Trăn quay đầu : “Nói không đồng ý, là không đồng ý.”

Yên Dương từ trên giường nhảy xuống, kéo Diệp Trăn ra ngoài hành lang, nhỏ giọng hỏi :”Sư công, không phải ngươi ghen đấy chứ?”

Diệp Trăn sờ sờ mặt : “Nhìn ra được sao?”

“Ừm, rất rõ.”

“Vậy thì ngươi thảm rồi.” Diệp Trăn nói : “Đố kỵ của nam nhân hoàn toàn có thể hủy diệt cả một quốc gia, tuy rằng bên ngoài có vẻ như chẳng hề để ý, nhưng thực chất lại là chưa đạt mục đích chưa bỏ qua. Huống chi, ta hiện tại biểu hiện là rất quan tâm.”

Diệp Trăn quay về phòng, tuyên bố với Đào Khả : “Ta cũng muốn ở cùng.”

“Hả?” Đào Khả thực giật mình : “Ta không nghe nhầm chứ?”

“Không nhầm.” Diệp Trăn cười vô lại : “Ngày hôm nay bắt đầu.”

“Ngươi nói bậy cái gì đấy !? Mau về nhà cho ta!”

“Không, hoặc là ngươi theo ta về, hoặc là ta ở lại đây.”

Đào Khả giận :”Nói vớ vẩn cái gì!”

Diệp Trăn đập đập tường đông, rồi lại gõ gõ tường tây, mấy giây sau, hai kẻ vẫn đang nghe trộm đã đứng nghiêm ở cửa, cúi chào.

“Nghe ý kiến quần chúng một chút.” Diệp Trăn nói : “Các ngươi nghĩ thế nào?”

An Tiểu Giai cùng Tiểu Bàn Tử liếc nhau, hai người một ý chỉ vào cầu thang, ra mệnh lệnh với Đào Khả : “Dọn ra ngoài.”

Vì vậy, Đào ma đầu đêm đó bạo phát.

Thế là về sau, nhà Diệp lão sư lại có thêm hai thành viên, một là học sinh xinh đẹp của hắn, còn một kia, là học sinh của học sinh hắn.

Đương nhiên Diệp lão sư đối với tình cảnh thế này rất là không hài lòng, nên thường thường hay hỏi học sinh của học sinh hắn : “Ngươi rốt cuộc đến lúc nào mới trở về ?”

Học sinh của học sinh nói : “Sư công, ta cũng chẳng có cách nào, thầy căn bản không cho ta đi.”

Ngày thu luận văn, Đào Khả quay về khu trường mới, kết quả, người đưa cho hắn lại là Trần Cương. Thực sự là châm chọc, người như vậy mà lại là cán bộ lớp, mà lại còn là cán bộ phụ trách học tập.

Đào Khả cũng không quá để ý đến hắn, nhìn mấy vết bầm tím trên mặt hắn chưa kịp tiêu cũng thấy có chút thương cảm, chẳng có thể làm gì khác hơn là qua loa cảm ơn rồi để hắn đi về.

Một lúc sau, thoáng nhìn thấy Tiểu Tào từ phòng hội đồng lẻn ra, cẩn thận đóng lại cửa, kích động đến mức tay chân đều run, liên thanh nói : “Pha trà! Pha trà!”

Đào Khả hỏi : “Ai tới vậy?”

Tiểu Tào thần thần bí bí nói : “Thần tượng! Thần tượng!”

Thần tượng? Đào Khả lắc đầu, người được Tiểu Tào gọi là thần tượng cũng chẳng có tốt đẹp gì, một người là tội phạm hóa học An Tiểu Giai, một thì là nghiên cứu sinh nào đó ở tiệc tốt nghiệp uống say cho một màn múa thoát y gây shock đến tận giờ, còn có một người…

Đào Khả mặt tối sầm, đứng phắt dậy.

Diệp Trăn nói : “Ngồi.”

Trần Cương sợ hãi ngồi xuống.

Diệp Trăn hỏi : “Biết ta là ai không?”

Trần Cương nói : “Ngài hình như là giáo sư trong trường.”

Diệp Trăn nói : “Chờ ngươi lên năm ba đại học, thì sẽ có lớp của ta. Mặc kệ thế nào, biết là giáo viên là được rồi, hiện tại ta lấy thân phận thầy giáo, muốn ngươi nói một lời xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Trần Cương hỏi lại.

“Đúng.” Diệp Trăn gật đầu : “Ngươi biết ta muốn nói chuyện gì rồi chứ?”

Trần Cương lập tức cự tuyệt : “Thưa thầy, chúng ta đúng là đã sai, nhưng người kìa là đồng…”

Diệp Trăn đột nhiên đập bàn, khiến Trần Cương sợ đến cứng miệng.

Diệp Trăn nhìn hắn, chậm rãi nói : “Ngươi đừng tưởng rằng các ngươi tác oai tác quái như thế trường cũng không biết, cũng đừng tưởng rằng trường học ai cũng giống như Đào lão sư của các ngươi. Ta ngày hôm nay, là đại diện cho trường đến tìm ngươi nói chuyện. Nếu như ngươi có thái độ tốt, rất đơn giản, xin lỗi, viết kiểm điểm; thái độ không tốt, như vậy thật đáng tiếc, hồ sơ của ngươi vĩnh viễn lưu lại vết nhơ, và sẽ do chính tay ta viết : khi dễ bạn cùng lớp, ngang ngược thô bạo.”

Khí thế của Trần Cương sụt giảm không ít, nhưng lòng tự trọng rất mạnh, vẫn là không cam lòng, mạnh miệng : “Thưa thầy, ta tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi với cái loại người này.”

Diệp Trăn cười rộ lên, nhưng lại lạnh đến thấu xương, rốt cuộc cũng bắt đầu vận dụng cách uy hiếp độc môn chân truyền.

Cách uy hiếp của Diệp Trăn chính là : đột nhiên từ trong túi móc ra một quyển hiến pháp, quẳng tới trước mặt Trần Cương.

“Chương hai, điều thứ ba mươi ba : Chỉ cần là người mang quốc tịch nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa thì đều là công dân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa; khoản thứ ba : quốc gia tôn trọng cùng bảo hộ nhân quyền; chương hai điều thứ ba mươi bảy : quyền tự do thân thể của công dân là quyền không thể xâm phạm; chương ba điều thứ ba mươi tám : nhân cách tôn nghiêm của công dân là điều không thể xâm phạm, nghiêm cấm dùng bất cứ hình thức cũng như phương pháp gì để sỉ nhục, phỉ báng cùng vu cáo hãm hại.”

Thanh âm lãnh liệt của Diệp Trăn vang lên : “Ở một xã hội pháp trị, chỉ cần pháp luật không cấm, thì mọi người đều có thể làm. Quyền lợi đồng tính luyến ái ẩn ở quyền tự do thân thể trong hiến pháp, được sự bảo hộ của pháp luật, lời lẽ vô cùng rõ ràng, đường đường chính chính. Ngươi xâm phạm quyền lợi được bảo hộ bởi hiến pháp của người khác, là sự quản chế vô lý đối với ý thức, là tàn dư thời kỳ phong kiến chuyên chế, dày đặc mùi vị cũ kỹ hủ bại. Cho nên, hành vi của các ngươi chính là…”

“Phạm pháp!” Diệp lão sư thẳng thắn lưu loát mà định đoạt cho vụ ẩu đả của đám sinh viên năm hai đại học.

Khuôn mặt Trần Cương trắng bệch, mà Đào Khả cũng đã tái xám.

Hắn chỉ nhớ được chính mình run rẩy thều thào : “Tiểu Tào, mau tới…” Mấy chuyện sau đó, cũng chẳng nhớ được gì nữa.

Nói cách khác, là hắn đã mờ mịt rồi.

Ngày tiếp theo, Yên Dương từ trong toilet lao ra, vẻ mặt không thể tin nổi : “Bọn Trần Cương tự dưng lại nói xin lỗi với ta, muốn ta quay về!”

Diệp Trăn hưng phấn dị thường : “Tốt! Quả nhiên tà không thể thắng chính. Ngươi hôm nay quay về luôn đi!”

Đào Khả cũng vui không kém : “Thật tốt quá, ngươi đi rồi thì ta đây cũng có thể trở về.”

Diệp Trăn nói : “Không được, Đào Khả ở lại.”

Đào Khả nhìn nhìn Diệp Trăn, rồi lại nhìn Yên Dương, cuối cùng quét tới người phía sau đang đặt tay lên vai hắn, đôi mắt lóe lên hàn quang lạnh như băng : “Ngươi cứ thử xem…”

Diệp Trăn hao hết bao nhiêu tâm huyết, chỉ đổi lại được một tiếng : “Cảm tạ sư công!” vô cùng xúc động của Yên Dương, mà mục đích chính thì đã bị đem đi ngâm nước. Kết quả là, hắn cả ngày cứ như trái bom nổ chậm, có thể phát hỏa bất cứ lúc nào.

Mà chuyện khiến hắn mất ngủ rốt cuộc cũng xảy đến.

Đào Khả thức đêm chấm luận văn của học sinh, đến ngày hôm sau không thể nhấc đầu khỏi gối, lúc Yên Dương đi gọi hắn dậy thì hắn đang ngủ say, hơn nữa dáng ngủ không thể nói là tốt đẹp gì cho được.

Ý tứ này, chính là khi Đào Khả ngủ, vẫn hay lăn qua lăn lại, đá tung chăn sang một bên.

Thâm sâu hơn một chút, thì chính là, tay này, đùi này, xương quai xanh, eo… đều lộ ra hết.

Chờ Diệp Trăn tỉnh dậy, thì đã thấy Yên Dương hai tay bưng mũi, ngồi xổm trước cửa phòng.

Yên Dương đỏ mặt, che mũi, phi thường bất lực mà nhìn Diệp Trăn : “Sư công… Làm sao bây giờ?… Ta hình như cũng đã thích thầy ấy mất rồi…”

← Ô Hắc: Đệ lục quyển – Chương 16 Ô Hắc: Đệ lục quyển – Chương 17 →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.