Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 30: Chương 30: Lột xác 3




Tiên sinh Tiền Chung Thư đã nói, cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào nhanh như vận tốc của ánh sáng, thời gian đợi chờ lại dài như vô tận. Thật ra thì bất kể là tốc độ ánh sáng hay là mãi mãi, thời gian mỗi ngày vẫn đều như vậy. Năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, chỉ vài vòng quay của trái đất cũng đã được 5 năm rồi.

Xuân lại về, muôn hoa đua nở, ánh nắng dần rạng rỡ, cảnh sắc mùa xuân lại càng thêm tươi đẹp, ánh trời chiều vỡ vụn không dễ để màn đêm bao phủ, ánh sáng chậm chạp không tắt khiến lòng người thoải mái.

Hợp đồng lớn đầu tiên của năm nay thuận lợi như chẻ tre, Kỷ Dược Phi thảnh thơi nằm dài trên ghế salon trong phòng làm việc, tự thả lỏng bản thân.

Năm ngoái công ty đã đổi trụ sở mới, căn phòng làm việc này của anh vừa rộng rãi lại vừa sáng sủa, bốn phía đều là tường thủy tinh, ánh sáng rất mạnh, đứng ở trong phòng làm việc có thể thưởng thức hết cảnh phồn vinh của Bắc Kinh. Bên trong còn có phòng nghỉ tiện nghi, nơi này giờ gần như đã là nhà của anh, về nhà cũng chỉ có một mình, ở đâu mà chẳng vậy.

“Á à, sếp tổng trốn ở đây mơ màng, vậy đám thuộc hạ như chúng tôi có thể trốn việc không?” Phó Cương cầm tập công văn đặt lên bàn, ngồi xuống rồi cười vỗ vỗ vai anh.

Cuộc sống trôi qua quá bình thản, Phó Cương béo lên so với khi chưa lấy vợ những 20 kg, vốn hình thể đã tráng kiện, giờ nhìn trông có phần hơi giống võ sĩ sumo của Nhật Bản.

“Làm nhiều một chút, có thể giúp anh giảm béo đi đó, đừng có oán trách“. Kỷ Dược Phi không buồn mở mắt.

“Bà xã nhà tôi nói thích tôi như bây giờ, nói là rất an toàn“. Phó Cương kiêu ngạo đáp.

“Ừ, đúng là an toàn, người khác muốn cướp cũng chẳng có gan“. Kỷ Dược Phi bị anh làm ồn không ngủ nổi, đành phải ngồi dậy, nhìn bụng béo của anh.

“Này, ghen ăn tức ở à! Nhìn lại cậu đi, giờ gầy đến bụng dính vào lưng rồi, cơm cũng ăn như nhau mà chẳng biết đi đâu hết“. Phó Cương bất bình: “Có phải là hàng đêm không ngủ nhớ mỹ nhân“.

Vừa nói xong, Phó Cương mới nhớ ra là đùa quá trớn, khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Dược Phi lập tức ảm đạm. Năm đó, anh từ Mỹ quay về cũng không nói gì nhưng thay đổi rất nhiều, vùi đầu vào công việc, tự kiềm chế mình như một đạo sĩ.

Phó Cương móc trong túi ra một hộp thuốc lá, rút một cây đưa cho anh, bạn bè thân thiết, hiểu rằng lúc này không cần phải nói quá nhiều, một điếu thuốc là đủ rồi.

Kỷ Dược Phi cười tự giễu: “Thật sự muốn trốn việc sao? Đã lâu rồi hai chúng ta không uống rượu với nhau rồi, hay là, giờ đi uống hai chén?”

“Được, nhưng mà bà xã đại nhân đã dặn, hôm nay phải ra sân bay đón nhạc mẫu đại nhân“.

“Thôi vậy, anh đi đi, tôi đi uống một mình!”, Kỷ Dược Phi cầm áo khóc, tìm chìa khóa.

“Không, không, tôi đi cùng cậu, hay là cậu đến sân bay với tôi, thế nào?”

“Anh nghĩ chúng ta là thanh niên, đến sân bay nhìn máy bay bay lên sao!”

“Trở về tuổi xuân một chút thì có gì là không tốt? Đi thôi, đi thôi, để tôi lái xe, cậu cứ nhắm mắt nghỉ ngơi đi là được, đưa mẹ vợ tôi về nhà, tôi và cậu uống một trận cho say sưa, không say không về“. Phó Cương không nói gì thêm, cầm lấy áo vest của anh rồi kéo Kỷ Dược Phi đi.

Kỷ Dược Phi bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, buông tay đi, các nhân viên nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?” Anh khoác áo vest rồi cùng bước ra thang máy.

“Cùng lắm thì nói là gay”, Phó Cương khoa trương vỗ vỗ vai anh.

Kỷ Dược Phi đẩy anh: “Biến, lại còn gay, tôi mà có gay thì cũng phải tìm mỹ nam anh tuấn“.

“Như Kỷ Siêu?”

“Cậu ta, tôi cũng không dám đâu, cô bạn gái người mẫu của cậu ta kè kè 24/24, tôi sợ bị cô ta mắng chết mất“.

Phó Cương cười ha hả.

Duyên phận là một điều kỳ diệu, Kỷ Dược Phi không thể ngờ rằng giờ anh và Kỷ Siêu lại trở thành đồng nghiệp, thành bạn bè. Sau khi Kỷ Siêu tốt nghiệp, tham gia một cuộc thi trong nước, dùng thực lực của mình giành được vòng nguyệt quế. Rất nhiều công ty internet tranh giành nhau với mức lương cao. Kỷ Dược Phi cũng vừa thành lập một công ty con về internet, lúc ấy cũng có mặt, anh đưa ra một mức lương khó tin, Kỷ Siêu nhìn anh một hồi, cuối cùng đầu quân về công ty của anh.

Giờ, công ty con đó là công ty con thu về nhiều lợi nhuận nhất, Kỷ Siêu là tổng giám đốc công ty. Từ đó, anh và Kỷ Dược Phi đã hình thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới rất tốt, cũng dần trở thành bạn bè. Nhưng hai người bọn họ đều rất ăn ý không nhắc đến Diệp Tiểu Du. Bạn gái Kỷ Siêu là Cao Thiến, trong giới người mẫu không quá nổi tiếng cũng chẳng quá chìm nhưng cô quản Kỷ Siêu là giỏi nhất. Cô có một sức lực vô tận đủ khiến cho Kỷ Siêu luôn phải giơ tay xin hàng. Cuộc đời vốn luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người đàn ông lạnh lùng như Kỷ Siêu cũng chỉ có thể luôn trông chừng như vậy, nếu không thì quá khó để giữ mãi trái tim anh.

Sân bay lúc nào cũng tấp nập, máy bay hạ cánh rồi lại cất cánh, khiến người ta chia lìa rồi lại quay về.

Lối ra có rất nhiều người, Phó Cương sợ mẹ vợ không tìm được mình nên làm một tấm bảng lớn giơ cao. Kỷ Dược Phi mỉm cười lùi ra sau chờ.

Bỗng nhiên, có một người bảo vệ chạy về phía anh, giận dữ nói: “Tiên sinh, phiền anh trông con cho cẩn thận. Người đông đúc, bị lạc không dễ tìm đâu.”

Kỷ Dược Phi buồn bực lắc đầu: “Tôi nghĩ anh nhầm rồi!”

Người kia lườm anh một cái, quay người lại mấy bước, bế một cô bé mũm mĩm nhét vào lòng anh: “Anh làm cha thật vô trách nhiệm“. Nói xong lại chạy ra chỗ khác để duy trì trật tự.

Kỷ Dược Phi dở khóc dở cười nhìn cô bé trong lòng, mái tóc đen nhánh buộc thành mấy bím, mặt tròn trịa, mũm mỉm trẻ thơ, đôi mắt trong veo, quả thật trông rất quen mắt.

Cô bé nghiêng đầu, cũng đang nhìn nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé cạo nhẹ lên má anh: “Chú ấy nói chú là cha, đúng không ạ?” Phát âm của cô bé hơi lạ, chắc là lớn lên ở nước ngoài.

“Chú không phải là cha, cha cháu đâu rồi?” Không khỏi yêu thích gương mặt nhỏ nhắn này, anh kìm lòng không đậu hôn lên má cô bé một cái.

Cô bé lắc đầu: “Cháu không có cha, cháu có daddy, có mommy“. (Ong đầu)

- À, daddy chính là cha mà! Kỷ Dược Phi cười.

- Không phải, mẹ nói rồi, cha là cha, daddy là daddy, không giống nhau.

Cô bé nói rất thành thật.

- A!

Đây là lý luận kiểu gì vậy!

- Vậy mommy và daddy đâu rồi?

- Daddy sang Pháp có hội nghị rồi, mommy, mommy …

Lúc này cô bé mới nhớ tới tìm mẹ, miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, nước mắt tràn mi, sắp òa lên khóc.

- À, à, bé ngoan đừng khóc, chúng ta đi tìm mommy.

Kỷ Dược Phi đau lòng lau nước mắt cho cô bé, đảo mắt nhìn quanh.

- Diệp Nhi, Diệp Nhi!

Một người phụ nữ đang đẩy hành lý vội vã kêu lớn. Cô bé giãy khỏi tay Kỷ Dược Phi, như con bướm nhỏ bay đi. Cô gái dang rộng tay, ngồi xổm xuống đón lấy con gái rồi ôm con thật chặt, “Con yêu, con muốn dọa chết mẹ sao?” Chẳng qua là đợi hành lý, quay đầu nhìn lại đã chẳng thấy bóng con đâu, Diệp Tiểu Du suýt thì bị dọa cho phát điên.

“Mommy, Diệp Nhi chơi cùng chú, không chạy loạn”, cô bé quay lại, chỉ chỉ vào Kỷ Dược Phi.

Kỷ Dược Phi đứng sững nơi đó, cách cô chỉ mười bước chân, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chú vào gương mặt anh vẫn nhớ thương, trái tim rối rắm, đau đớn.

- Trời ơi!

Diệp Tiểu Du không dám tin, chia cách năm năm, khó khăn lắm mới quay về nước, lần đầu tiên gặp lại là vẻ gầy gò của anh. Sợi dây tình mềm mại chôn sâu trong lòng bao năm qua lại dần xuất hiện.

- Tiểu Du… là em… thực sự là em sao?

Kỷ Dược Phi đi tới gần cô, chậm rãi vươn tay tới gần sát mặt cô, hơi ngừng lại một chút mới có dũng khí chạm vào cô.

Diệp Tiểu Du cả kinh, cổ cứng ngắc, lập tức cảm nhận được hơi ấm từ tay anh truyền tới. Cô thấy tim mình đập loạn, vội lui về phía sau vài bước, cố mỉm cười:

- Vâng… thật khéo quá! Anh sắp bay đi đâu sao?

Cô xa cách, anh ngẩn ra, cảm giác đau đớn lan tràn khắp người, bỗng nhiên nhớ lại hoàng hôn ấm áp ở New Jersey năm nào, anh thu tay về, nắm chặt thành quyền, ý thức rằng cô đã không còn là của anh nữa.

- Mẹ, mẹ biết chú ạ!

Diệp Nhi khẽ hỏi, nhìn nhìn cô rồi lại nhìn anh.

- Dược Phi, sao cậu lại chạy ra đây.

Tiếng hô của Phó Cương cắt ngang câu trả lời của Diệp Tiểu Du:

- Trời ơi, là cô giáo Diệp sao, đã lâu không gặp, đây…

Phó Cương đột nhiên trông thấy Diệp Nhi, hoảng sợ ngây người, thất thanh kêu lên:

- Dược Phi, cô bé này… cô bé này thật giống cậu.

Trong nháy mắt, khuôn mặt Kỷ Dược Phi trở nên căng thẳng, tái nhợt không còn huyết sắc: “Anh nói cái gì?”

Phó Cương nhìn Diệp Tiểu Du đang cúi đầu, vẻ mặt đau đớn, anh nhún nhún vai, xòe tay ra, thở dài.

Kỷ Dược Phi đột nhiên bế lấy Diệp Nhi, chạy vào phòng WC. Trong gương là hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, mặc dù cô bé rất nhỏ nhưng lông mày, đôi mắt, vầng trán thực sự rất giống anh. Đầu anh nổ tung, cô chưa từng đến với ai, đó là con của anh, anh, anh…

Nước mắt trào ra, anh điên cuồng chạy về, nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Du vừa đuổi tới, gầm nhẹ:

- Tại sao? Tại sao? Nếu hôm nay không gặp nhau, em vẫn sẽ coi anh là thằng ngốc đúng không?

Diệp Tiểu Du nhắm mắt lại, nhếch miệng mỉm cười nói với Diệp Nhi:

- Diệp Nhi, con chơi với chú Phó đây được không, mẹ có việc, lát nữa sẽ tới đón con.

- Không!

Người đáp lời chính là Kỷ Dược Phi, anh ôm chặt lấy Diệp Nhi: “Anh sẽ không buông tay, ai cũng không được lấy đi“.

Diệp Nhi bị hoảng sợ bật khóc đòi mommy bế.

Diệp Tiểu Du bất đắc dĩ nhìn Phó Cương, Phó Cương muốn nhưng không giúp được, lắc lắc đầu. Đổi lại là bất kì ai cũng sẽ mất khống chế như vậy, qua năm năm mới biết rằng mình có một đứa con.

- Anh Kỷ, em không đi, đưa con cho em bế, anh xách hành lý giúp em, hôm nay em phải tới dự hội nghị ở trung tâm luyện thi. Chuyện này em nhất định sẽ nói rõ với anh.

Cô tỏ vẻ trấn tĩnh nói.

Cô đã muốn về nước từ rất lâu rồi, chẳng qua vì bài vở, công việc bận rộn, Diệp Nhi lại còn nhỏ, không thể bay đường dài. Năm nay, cô được chọn làm ban giám khảo cho cuộc thi quốc tế, vừa khéo lại tổ chức ở Bắc Kinh, cuối cùng cô cũng quay về. Cô nghĩ nên tới gặp Kỷ Dược Phi, nói cho anh biết chuyện của Diệp Nhi nhưng không ngờ lại bất ngờ như thế này.

Kỷ Dược Phi gật đầu, để cho Phó Cương về trước, anh vẫy một chiếc taxi quay về nội thành. Xe vừa vào đường cao tốc, anh liền đón Diệp Nhi từ tay Diệp Tiểu Du, dường như muốn khảm vào tim, đặt vào lòng, tay vuốt ve con bé như sợ đây chỉ là giấc mơ. Anh có con, con chảy trong mình dòng máu của anh mà anh lại bỏ lỡ mất năm năm. Anh đúng là ngu xuẩn, nếu ban đầu kiên quyết đuổi theo thì sẽ chẳng phải là kết quả như hôm nay.

Diệp Nhi bị anh vuốt ve buồn buồn, cười cười, người dụi dụi trong lòng anh.

Diệp Tiểu Du đau đớn nhìn bọn họ, thật là đau đầu, sao cô lại như người mang trọng tội thế này.

- Tiểu Du, em thật độc ác, nếu đổi lại là em, hôm nay em đột nhiên biết mình đã có một đứa con lớn thế này thì em sẽ làm thế nào?

Kỷ Dược Phi quay đầu, nói đầy đau thương.

- Em… em có nói cho anh biết… lúc biết tin mình có thai, người đầu tiên em đi tìm là anh, lúc đi em có nói, chúng em đi đây, anh không để ý.

- Em đang đùa anh sao? Câu nói đó khó hiểu như vậy…, anh chỉ nghĩ rằng đó là người đang chờ em. Vậy cũng gọi là có nói sao?

Cô im lặng, thở dài.

- Hay là em cho rằng anh sẽ không chịu trách nhiệm nên muốn ra nước ngoài, rời xa anh? Anh sẽ không biết, tiếp tục ngu xuấn.

Anh quá đau đớn, giọng nói không khỏi hơi run run.

- Em không có… Anh Kỷ!

Diệp Tiểu Du không muốn chuyện đã qua lại khiến anh tổn thương như vậy, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy nếu nói cho anh thì anh sẽ không buông tay, mà cô lại thực sự quá mệt mỏi rồi nên mới rời đi. Nhưng lời này, sao anh có thể hiểu hết đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.