Quả nhiên đến hỏi chuyện này! Quả nhiên không ngoài suy nghĩ Quý Ly.
"Chị em không nói cho em biết sao?" Tào Dục Phong cau mày.
"Chị ấy nói hai người vì chuyện làm ăn mà xảy ra tranh cãi, em hỏi tranh cãi như thế nào, chị ấy liền nói em đừng hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc trên xe hai người đã xảy ra chuyện gì?" Giang Dĩnh Kỳ mặt không tốt. "Có phải anh làm chuyện gì quá đáng với chị em hay không, nếu không tại sao chị ấy lại cầm ví da đánh anh?"
Sáng sớm hôm nay cô ngồi xe lửa đến đây, thấy chị gái bị gẫy tay, cổ cũng bị trật, cục tức này thật sự nuốt không trôi, cũng may chị không có đáng ngại, vừa mới chuyển từ phòng đặc biệt sang phòng đơn.
"Anh làm chuyện gì mà quá đáng với cô ấy?" Tào Dục Phong không thể tưởng tượng được mà nhìn Dĩnh kỳ.
"Chị em không phải là loại người không có lý trí lấy túi xách đánh người, nhất định anh đã nói hoặc làm điều gì quá đáng." Giang Dĩnh Kỳ bình tĩnh nói.
Từ nhỏ Giang Dĩnh Kỳ đã sùng bái chị mình, tự nhiên sẽ cho rằng Dĩnh Hồng nhất định không làm sai chuyện gì, vì vậy lỗi thuộc về Tào Dục Phong, Tào Dục Phong mới phải người chịu trách nhiệm.
Tào Dục Phong biết Giang Dĩnh Kỳ sùng bái giang dĩnh hồng, anh cũng không trách cô cố gắng đem sai lầm đổ lên người anh, nhưng không chứng tỏ rằng anh muốn nhận hết sai lầm của Giang Dĩnh Hồng.
"Anh cũng không biết tại sao chị em đột nhiên tức giận đánh người, chính em đi hỏi chị của em đi." Anh thật sự không hiểu tại sao Giang Dĩnh Hồng đột nhiên lại như vậy.
Có lẽ cả đờiTào Dục Phong cũng sẽ không nghĩ đến lời chế giễu lúc ấy của mình là cọng rơm làm gãy lưng lạc đà*.
(*Cọng rơm làm gãy lưng lạc đà: Ngạn ngữ (Thế kỷ 19, ở Ả-rập, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.) Nghĩa tương tự như “một giọt nước làm tràn ly”, ý nói đã quá sức giới hạn chịu đựng cuối cùng.)
Căn bản Giang Dĩnh Kỳ không tin lời anh, trước kia Tào Dục Phong cùng chị gái quen nhau, cô cũng không ghét anh, nhưng hiện tại cô cảm thấy anh thật đáng ghét.
"Anh đã kết hôn, tại sao lại còn dây dưa với chị em?" Cô nghiêm mặt hỏi.
"Em hãy đi hỏi chị mình, anh cũng rất buồn bực tại sao cô ấy lại dây dưa không dứt." Anh không muốn ở trước mặt Giang Dĩnh Kỳ nói Giang Dĩnh Hồng sai trái, nhưng cũng không muốn bị oan, bị hiểu lầm mình thà chết cũng dây dưa không dứt.
"Anh có ý gì?" Giang Dĩnh Kỳ phát hoả. "Ý anh nói là chị em quấn lấy anh sao?"
Anh không muốn cùng cô cãi cọ, dù sao cô nhất định sẽ đứng về phía chị mình.
"Em đi hỏi chị em đi!"
"Anh không phải có tật giật mình đấy chứ?" Giang Dĩnh Kỳ sắc bén nhìn chằm chằm anh.
Anh nhăn mày. "Cái gì mà có tật giật mình?"
"Anh. . . . . ." Giang Dĩnh Kỳ chần chờ hai giây, cuối cùng vẫnnói ra nghi ngờ của mình. "Anh không phải là muốn chị em làm vợ nhỏ, cho nên chị ấy mới đánh anh?"
Kiếp này Tào Dục Phong chưa từng khiếp sợ như vậy, cằm quả thật muốn rơi xuống, Quý Ly đứng ở bên tường nghe lén cũng ngẩn ra, thiếu chút nữa bật cười.
"Em nói nhăng bậy bạ gì đó!" mặt Tào Dục Phong rét lạnh. "Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, anh biết em sùng bái chị em, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dễ dàng tha thứ cho lời nói hưu nói vượn của em, nếu lời này truyền đi, em có nghĩ tới nó sẽ phá huỷ hôn nhân của anh hay không?"
"Nếu như anh không làm chuyện trái lương tâm, cần gì phải sợ hãi. . . . . ."
"Đủ rồi!"
Giang Dĩnh Kỳ quay đầu, kinh ngạc nhìn Quý Ly đang đứng ở cửa. Cô luôn nghe lén sao?
"Cô không có tư cách chất vấn Dục Phong, đừng nói là căn bản anh ấy không có làm chuyệ gì sai, ngược lại, lại là bị người hại." Quý Ly bình tĩnh nói.
"Cô. . . . . ." Giang Dĩnh Kỳ đỏ mặt.
"Cô theo tôi ra ngoài." Quý Ly hất cằm ra phía cửa.
Tào Dục Phong nhìn Quý Ly, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới yên tâm để cho hai người đi ra ngoài, chỉ là sau khi nói chuyện với giang dĩnh xong, đầu anh lại bắt đầu đau, hai chị em Giang gia này thật sự làm cho người ta không chịu nổi.
Ngoài hành lang, Quý Ly lạnh nhạt nhìn Giang Dĩnh Kỳ. "Thấy cô nóng lòng vì người nhà, tôi không so đo với cô, nhưng tôi cũng không để cho cô đổi trắng thay đen, nếu cô thật sự muốn biết rốt cuộc là người nào quấn người nào, có thể tìm chị cô tới đối chất."
Cô dung túng Giang Dĩnh Hồng quá lâu, Tào Dục Phong bị tai nạn khiến cô hiểu được mình không thể bị động, mặc cho Giang Dĩnh Hồng quấy rối giữa vợ chồng cô.
Giang Dĩnh Kỳ cau mày, ánh mắt có chút nghi ngờ và không dám chắc.
"Chẳng qua tôi nhớ chị cô chắc là sẽ không tới được." Quý Ly cười lạnh một tiếng, Giang Dĩnh Hồng một mực âm thầm lén lén lút lút, không để cho bất kỳ ai nắm được nhược điểm của mình.
Cô cũng không tin cô ta có can đảm tới đối chấp trước mặt em gái mình, có can đảm trước mặt em mình nói rằng coi như Tào Dục Phong kết hôn, cô ta cũng muốn lấy danh nghĩa bạn bè tiếp tục gặp mặt! Cho dù bà xã của đối phương không thích, cô ta vẫn kiên trì rằng mình không sai, bạn gái trước nói ra những lời này, còn không phải làm cho người khác cảm thấy cô bụng dạ khó lường?
Hai người phụ nữ bí mật nói riêng là một chuyện, nhưng nói trực tiếp ngay trước người khác thì…, Giang Dĩnh Hồng không thể nào để cho mình lâm vào cục diện bất lợi.
Quý Ly thẳn thắn ánh mắt kiên định khiến Giang Dĩnh Kỳ không có tự tin, chẳng lẽ lỗi thuộc về chị mình sao? Không, không thể nào, điều kiện chị mình tốt như vậy, lòng tự trọng lại cao, làm sao có thể ăn cỏ trở lại?
"Cô trở về tốt nhất quan sát phản ứng của chị cô, là có thể biết nên tin ai, còn có gần tối chúng tôi có thể sẽ xuất viện, nếu cô nghĩ đối chất thì tốt nhất nên nhanh một chút, nói với cô một tiếng vì không muốn cô suy đoán lung tung, cho là chúng tôi chột dạ rời đi, nếu như bây giờ thương thế của chị cô không thích hợp để tới đây đối chất, cô ấy có thể gọi điệncho tôi và dục phong, lúc nào tôi cũng hoan nghênh gọi điện tới để đối chất." Quý Ly bình tĩnh nói xong, chuyện của cô và Giang Dĩnh Hồng không liên quan tới Giang Dĩnh Kỳ, cô cũng không muốn làm khó đối phương.
Giang Dĩnh Kỳ vốn muốn nói gì đó, cuối cùng xoay đầu, bước nhanh rời đi, cô không tin lời của Quý Ly, cô muốn đi hỏi rõ ràng.
Thấy Giang Dĩnh Kỳ vội vã rời đi, Quý Ly lắc đầu, rõ ràng cô và Tào Dục Phong mới là người bị hại, lại bị làm cho giống kẻ hại người.
Quay trở lại phòng bệnh, Tào Dục Phong đang nhắm mắt dưỡng thần lại mở mắt nhìn cô. "Nói xong rồi hả? Anh còn tưởng rằng phải nói thật lâu."
Cô cười nói: "Cùng một tiểu nữ sinh nói có gì tốt? Em chỉ nói với cô ấy hoan nghênh Giang Dĩnh Hồng tới đối chất, liền đuổi cô ấy đi."
Tào Dục Phong xoa nhẹ mi tâm. "Cùng là phụ nữ với phụ nữ sẽ có biện khai thông, mới vừa rồi anh cũng không biết nói thế nào với cô ấy."
"Đầu lại đau ?" Cô quan tâm ngồi xuốn trở lại mép giường.
"Không có, không đau." Anh cũng không muốn ở lại bệnh viện thêm nữa, ai biết được Giang Dĩnh Kỳ lại đến hay không, anh bây giờ không muốn ứng phó với cô ta.
"Gạt người." Cô giơ tay lên xoa bóp huyệt Thái Dương của anh.
Anh thoải mái thở dài. "Lừa em làm gì? Anh thật sự không có sao." Anh ôm cổ cô. "Bà xã, chúng ta về nhà."
"Anh. . . . . ."
"Cứ quyết định như vậy đi, gần tối liền xuất viện." Anh hôn môi cô, ngăn cản cô phản đối.
Quý li đỏ mặt. "Anh làm gì thế? Nếu như người giường kế bên quay lại. . . . . ."
"Hôn mấy cái có quan hệ gì." Anh cảm thấy cảm giác hôn rất tốt. "Hôn môi so với thuốc giảm đau hiệu quả hơn."
Cô khẽ cười nói: "Nói vớ vẩn!" Cô không dám đẩy anh, sợ làm đau ngực anh, chỉ đành phải mặc anh dính vào.
"Thật." Anh thoải mái than thở. "Ngày hôm qua thế nào lại không nghĩ tới?"
Đầu lưỡi anh trợt vào trong miệng cô, thưởng thức mùi vị ngọt ngào của cô.
Mặc dù Quý Ly cảm thấy ở trong phòng bệnh mà hôn tiếp là không tốt, nhưng lại không ngăn cản anh, nghĩ đến anh vì nhức đầu không thoải mái, cô liền mềm lòng.
Cô dịu dàng đụng chạm lưng anh, xoa bóp giống vuốt ve, nghe anh rên rỉ trầm thấp, tim cô cũng theo đó đập nhanh, thân thể cũng nóng lên.
Nhưng lý trí ngăn cản cô đắm chìm trong sự vuốt ve của anh. "Người ở giường bênh cạnh sẽ quay lại." Cô rời khỏi môi anh.
"Một cái nữa." Anh lưu luyến muốn hôn cô.
Cô lại lui ra một chút. "Anh đừng nghĩ dụ dỗ em."
Anh bày ra vẻ mặt bất mãn, cô không thể làm gì khác hơn là trấn an nói: "Buổi tối, chờ sau khi chúng ta về nhà hãy nói có được không?"
Còn chưa kịp kháng nghị, hành lang liền truyền đến nói chuyện, không bao lâu, bệnh nhân ở giường bên cạnh ngồi xe lăn trở về, Tào Dục Phong thất vọng thở dài.
Quý Ly không nhịn được bật cười, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tào Dục Phong. "Buổi tối em hãy chờ xem!" Anh cố ý nhéo bắp đùi cô.
Cô vội vàng đứng dậy, nũng nịu nhìn anh một cái, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào .
"Cái gì, em đi tìm Tào Dục Phong?" Giang Dĩnh Hồng kinh ngạc nhìn em mình.
"Chị ấp úng không chịu nói cho em biết tại sao lại cầm túi đánh anh ta, cho nên em mới đi. . . . . ."
"Không phải chị đã nói em đừng động đến chuyện này sao?" Giang Dĩnh Hồng vừa bực bội, vừa lo lắng nói, cảm thấy xương sườn đau đớn. "Nha. . . . . . Chị thật sự. . . . . . Bị em làm tức chết."
"Chị, chị không sao chứ?" Giang Dĩnh Kỳ mặt lộ vẻ khẩn trương.
"Chuyện của chị không cần em quan tâm, cũng không cho em đi tìm Tào Dục Phong." Giang Dĩnh Hồng nghiêm nghị nói.
Giang Dĩnh Kỳ không hiểu nhìn chị mình. "Tại sao?"
"Chuyện không liên quan đến em." Giang Dĩnh Hồng không nhịn được nói, Trương Vĩ minh ở chỗ này đã đủ phiền, không nghĩ tới em gái tới còn phiền hơn. "Chuyện chị bị tai nạn, em không có nói cho ba mẹ đấy chứ?"
"Không có, chị kêu em không nói, ta sẽ không nói."
Giang Dĩnh Hồng thở nhẹ một hơi, hiện tại cô không muốn cha mẹ cũng đến đây. "Em quay về trường học đi, một mình chị không có vấn đề gì."
"Em về ai chăm sóc chị?" Cô mới không trở về. "Không phải chị nói Trương Vĩ Minh không phải là bạn trai của chị sao? Chẳng lẽ gọi anh ta đến chăm sóc chị?"
Lúc mới đầu cô còn tưởng rằng Trương Vĩ Minh là bạn trai của chị, kết quả chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường.
"Chị sẽ gọi những người bạn khác tới đây."
"Tại sao muốn lại làm điều thừa? Rõ ràng em đây. . . . . ."
"Em phải đi học. . . . . ."
"Sinh viên đại học lại không cần lên lớp thường xuyên cũng được."
"Em. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng nổi giận. "Rốt cuộc em có nghe lời chị không?"
Giang Dĩnh Kỳ trầm mặc một hồi mới nói: "Chị không muốn ba mẹ biết, vậy thì để em chăm sóc chị, chị không muốn nói chuyện Tào Dục Phong thì thôi."
Trong đầu cô không ngừng vang lên lời của Quý Ly, chẳng lẽ chính chị mình quấn Tào Dục Phong, không thể nào. . . . . . Cô không cách nào tiếp nhận cái ý nghĩ này.
"Chị." Giang Dĩnh Kỳ muốn nói lại thôi, cô vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, nếu cô không hỏi, thật sẽ buồn chết cô. "Tại sao chị lại gọi Tào Dục Phong chở chị đi?"
Trương Vĩ Minh đã nói tất cả sự viêc xảy ra, vì vậy cô biết được chuyện nhà chị mình bị ăn trộm.
Giang Dĩnh Hồng nghiêm mặt."Chuyện của chị không cần em quan tâm, em hỏi nữa thì trở về đi."
"Em nói em không về." Hiện tại dù sao chị cũng không thể đóng gói gửi cô về. "Chị càng không nói đã phát sinh chuyện gì, em lại càng tò mò, hoài nghi trong này có vấn đề, mặc kệ Tào Dục Phong quấn lấy chị, hay chị quấn Tào Dục Phong đối với đều không. . . . . ."
"Ai nói chị quấn Tào Dục Phong? Nha. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng giận đến mức xuống giường, nhưng vừa động, nơi bị dây an toàn siết bị thương liền đau .
"Chị, chị đừng lộn xộn, là vợ củaTào Dục Phong nói, cô ta còn nói hoan nghênh chị đối chất cùng cô ta." Giang Dĩnh Kỳ nói.
Giang Dĩnh Hồng giận đến sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt nổi giận khiến Giang Dĩnh Kỳ nghi ngờ sâu hơn.
"Em. . . . . ." Giang Dĩnh Hồng đang muốn nổi giận, một âm thanh chen vào.
"Hai người đang nói cái gì? Phòng bệnh bên ngoài cũng nghe được thanh âm của hai người." Trương Vĩ Minh mang cháo hải sản và cháo gà đi vào, Giang Dĩnh Hồng không muốn ăn đồ ăn bệnh viện, cho nên vừa rồi anh đi ra ngoài mua đồ ăn.
Giang Dĩnh Hồng lúng túng, căm tức trợn mắt nhìn em gái một cái, những lời vừa rồi nhất định bị Trương Vĩ Minh nghe được , cô xấu hổ không chịu được, không thể làm gì khác hơn là làm bộ không có gì nói: "Đúng lúc em vừa đói bụng."
Có người ngoài ở đây, Giang Dĩnh Kỳ tự nhiên sẽ không trắng trợn hỏi tiếp, Giang Dĩnh Hồng không muốn nhìn thấy cô, vì vậy nói: "Phía dưới bệnh viện có phòng ăn cùng tiệc đứng, em cũng đi ăn cái gì đi!"
Giang Dĩnh Kỳ dĩ nhiên hiểu được chị gái đang đuổi mình, bất quá vì Trương Vĩ Minh ở đây, cô cũng không có thể nói thêm về chuyện vừa nãy, để cho chị gái yên tĩnh một chút cũng tốt.
"Em đi ăn cái gì đã." Giang Dĩnh Kỳ buồn bực đi ra phòng bệnh.
Trương Vĩ Minh kéo bàn ăn nhỏ trên giường ra, đem cháo đặt ở trên, thuận miệng hỏi: "Muốn anh đút em sao?"
"Không cần." Giang Dĩnh Hồng miễn cưỡng nở một nụ cười. "Em còn có tay phải."
Trương Vĩ Minh lấy mì thịt bò ra ăn, sau khi ăn một miếng, mới không chút để ý hỏi: "Em không quên được Tào Dục Phong sao?"
Giang Dĩnh Hồng nhất thời không có khẩu vị, nhưng không thể nổi giận với anh giống như tùy ý phát giận đối với em mình.
"Cái gì mà không quên được, chúng tôi chỉ là bạn bè, chẳng qua cùng nhau xảy ra tai nạn, tại sao tất cả mọi người lại cảm thấy có gian tình? Thế giới này thì sao, đàn ông và phụ nữ không có tình bạn à?" Cô miễn cưỡng nói với giọng đùa giỡn.
"Anh cảm thấy không có." Trương Vĩ Minh đứng đắn trả lời.
Nụ cười Giang Dĩnh Hồng cứng đờ. "Đó là cái nhìn của anh." Âm thanh của cô lãnh đi.
"Em dường như không có khả năng lấy được người, tại sao lại quấn Tào Dục Phong không buông?" Anh hỏi.
"Quấn" hai chữ ( từ “Quấn” tiếng Trung viết là “缠着”) khiến Giang Dĩnh Hồng tức giận khó bình. "Ai nói em quấn. . . . . . Là anh ta nói?" Cô lạnh lùng nhìn anh.
Trương Vĩ Minh thẳn thắn gật đầu."Anh cũng không gạt em, hôm qua cậu ấy gọi điện thoại nói với anh, cậu ấy rất phiền , anh còn không tin, nhưng vừa rồi nghe được lời em gái em, ừ. . . . . ." Anh nhún nhún vai, không cần nói.
Giang Dĩnh Hồng giận đến toàn thân đều phát run, Tào Dục Phong thế nhưng. . . . . . Thế nhưng nói lung tung khắp nơi! "Anh ta. . . . . . A!"
"Vết thương của em còn chưa đỡ, đừng lộn xộn." Ý Trương Vĩ Minh bảo cô ngoan một chút, đừng vọng tưởng xuống giường, cô bị thương ở xương sườn, hành động tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
"Anh ta dám phỉ báng thanh danh của em!" Giang Dĩnh Hồng nghiến răng nghiến lợi, không thể tin được Tào Dục Phong sẽ làm ra hành vi tiểu nhân như thế.
"Em gọi điện thoại cho cậu ấy là sự thật." Trương Vĩ Minh không chút lưu tình chọc phá cô.
"Em chỉ xem anh ấy là bạn bè. . . . . ."
"Em giao thiệp rộng, đâu chỉ có mình cậu ấy là bạn, làm gì khăng khăng tìm cậu ấy?" Trương Vĩ Minh tiếp tục châm chọc. "Người ta cũng đã kết hôn."
Giang Dĩnh Hồng giận đến mặt đỏ bừng, cãi chày cãi cối nói: "Kết hôn thì không thể làm bạn bè sao?"
"Em có xem cậu ấy là bạn bè sao?" Anh hỏi ngược lại. "Thật sự xem cậu ấy là bạn bè, không phải là cũng nên bận tâm đến cảm thụ của cậu ấy, cảm thụ của bà xã cậu ấy? Người ta cũng cảm thấy phiền, em còn lấy cớ ‘ bạn bè ’ làm lá chắn bảo vệ mình, nói một cách thẳng thừng chính là hai chữ ích kỷ, mình là trung tâm!"
Cho tới bây giờ không ai trực tiếp khiến cô khó chịu như vậy, nhưng lại nói trúng tim đen, khiến cô không có cách nào phản bác, Giang Dĩnh Hồng tức giận nói: "Anhđi ra ngoài!" Đến nước này, cô cũng không còn mặt mũi nữa.
"Không được." Trương Vĩ Minh nhún vai. "Tào Dục Phong nhờ cậy anh giúp một tay, bạn bè lâu năm, sẽ giúp cậu ấy một cái, tránh cho em lại đi dây dưa với người ta."
"Em sẽ không đi tìm anh ta." Giang Dĩnh Hồng muốn mắng to, chỉ cảm thấy chưa bao giờ mất thể diện như vậy.
"Anh sẽ xem biểu hiện của em." Anh trả lời. "Nếu như em lại đi dây dưa với cậu ấy, anh chỉ có thể nói cho em của em biết, xem ra cô ấy là người có nghĩa khí thật là em gái tốt."
Giang Dĩnh Hồng hét lên giận giữ. "Anh đi ra ngoài!" Ngay sau đó hay bởi vì đụng đến xương sườn liền đau .
"Em tiết kiệm hơi sức một chút, còn nữa nhanh khoẻ lên thì sẽ không thấy anh." Trương Vĩ Minh vô lại nói.
Giang Dĩnh Hồng kích động địa muốn xuống giường dùng móng tay xé xác anh, nhưng cô hiểu được cô còn chưa đi được một bước thì đã động đến vết thương mà kêu gào, cho nên chỉ có thể nằm ở trên giường, toàn thân giận đến phát run.
Tào Dục Phong. . . . . . Anh thế nhưng . . . . . . Thế nhưng. . . . . .
Nếu như cô có thể hoạt động, Tào Dục Phong sẽ là đối tượng thứ hai mà cô muốn xé xác.
Trương Vĩ Minh nhìn cô, mặc kệ cô giận đến đỏ mặt tía tai, vùi đầu vùi cổ ăn phần mì thịt bò của mình, trong lòng tự nói: "Tào Dục Phong, cậu thiếu tôi một cái nhân tình a!"
Lúc gần tối Quý Ly làm thủ tục xuất viện, Tào Ngạn Phong lái xe tới đón họ, trước khi ra khỏi bệnh viện Trương Vĩ Minh tới thăm Tào Dục Phong, hỏi một chút về tình trạng của anh, nói chuyện một lát, lúc rời khỏi phòng bệnh, còn cười hướng hai người ra dấu tay OK.
Quý Ly không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn tiếp tục làm thủ tục xuất viện, sau đó Tào Ngạn Phong cùng mẹ Tào tới đón họ, mẹ Tào còn tỉ mỉ ôm theo Huyên Huyên, con gái ngoan vừa nhìn thấy cô là kích động, quơ tay nhỏ bé, oa oa kêu lên.
Trái tim của Quý Ly cũng phải tan chảy, ôm con gái hôn mãnh liệt.
"Muốn mẹ có phải không?" Tào Dục Phong cũng sờ đầu con gái, mỉm cười nghe bé kích động bi bô tập nói.
"Tối hôm qua bé cứ khóc muốn tìm con, hiện tại thì vui mừng rồi." Mẹ Tào nhìn cháu gái đáng yêu.
Quý Ly đau lòng lại hôn con gái vài cái.
Sau khi về đến nhà, một nhà ba người mệt mỏi ngồi ở trên ghế sa lon, Tào Dục Phong ôm con gái vừa mềm mại vừa đáng yêu, gì mà nhức đầu, chấn động não cũng bị anh ném đến chín tầng mây, ngay cả khi con gái chảy nước miếng anh cũng cảm thấy đáng yêu.
"Tại sao lúc đi Trương Vĩ Minh lại ra dấu oK, hai người các anh đang làm cái gì?"
Tào Dục Phong mỉm cười nói: "Cậu ấy muốn nói với anh là cậu ấy đã giải quyết xong chuyện của Giang Dĩnh Hồng ."
Quý Ly kinh ngạc nói: "Có ý gì? Anh ấy và Giang Dĩnh Hồng xảy ra chuyện gì?"
Tào Dục Phong lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường . "Ngày đó lúc em vì chuyện của Giang Dĩnh Hồng mà phát giận, anh liền nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa , nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả."
Anh đã ngả bài với Giang Dĩnh Hồng hai lần, nhưng cô chính là làm ngơ, theo trí thông minh của Giang Dĩnh Hồng không thể nào không hiểu anh phiền, nhưng cô vẫn khư khư cố chấp, điều này chứng tỏ có một loại khả năng --
Là cô ấy cố ý.
Nghĩ thông suốt điểm này sau, anh rốt cục hạ quyết tâm tìm người giúp một tay, vốn là muốn tìm Diệp Văn giúp, ai biết hiểu tiểu tử này không có ở Đài Bắc, sau đó ý tưởng chợt lóe, anh nghĩ tới Trương Vĩ Minh, thậm chí cảm thấy Trương Vĩ Minh thích hợp hơn so với Diệp Văn để đi đánh thức Giang Dĩnh Hồng, nói hơi khó nghe chính là cho cô ấy một đòn cảnh cáo.
Diệp Văn cũng quen với Giang Dĩnh Hồng, đối với phụ nữ cũng không hạ được quyết tâm, không giống Trương Vĩ Minh nói chuyện hung ác, người lại tự đại, trước kia theo đuổi Giang Dĩnh Hồng, ngay lúc đó cậu ta thúi hơn rắm, trong mắt không có người nào, Giang Dĩnh Hồng thấy cậu ta không tốt cũng hợp tình hợp lý, mặc dù sau khi Trương Vĩ Minh ra xã hội đã thu lại không ít, nhưng vẫn là rắm thúi, cái tính nghĩ gì liền nói thẳng vẫn còn.
Để Trương Vĩ minh ra mặt thích hợp hơn so với Diệp Văn, Giang Dĩnh Hồng từng cự tuyệt cậu ấy, để cậu ấy đi vạch mặt Giang Dĩnh Hồng, sẽ khiến Giang Dĩnh Hồng càng khó chịu hơn.
Sau khi Trương Vĩ Minh nghe thấy anh nhờ, sảng khoái đồng ý, chứng tỏ cậu ấy muốn quan sát Giang Dĩnh Hồng có phải thật sự muốn phá vỡ hôn nhân của anh hay không?
Kế hoạch vốn là Giang Dĩnh Hồng ở khách sạn, Trương Vĩ Minh sẽ thừa dịp này nhắc kéo với cô, nói chuyện phiếm, chủ yếu là quan sát hành vi của cô ấy, thế nhưng ai ngờ đến lại xảy ra tai nạn xe?
Mặc dù anh không có hỏi chi tiết, nhưng nếu Trương Vĩ minh đã ra dấu OK, chứng tỏ mọi việc đã xong.
Tào Dục Phong nói ý tưởng của mình cho Quý Ly nghe, biết được ông xã thật sự nghĩ hết biện pháp để trấn an cô, duy trì hôn nhân của họ, Quý Ly cảm động không biết phải nói gì cho đúng.
Nếu như trước kia cô đối với tình yêu của anh vẫn còn nghi ngờ, thì hôm nay hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ đó, nếu như anh không yêu cô, tại sao lại quan tâm cảm nhận của cô, tại sao phải tìm Trương Vĩ Minh giúp?
Quý Ly dựa vào anh, nhẹ giọng nói: "Em sau này không bao giờ ... vì chuyện của cô ấy mà tức giận với anh nữa."
Anh vuốt tóc của cô, ôn nhu nói: "Chuyện quá khứ cho qua đi."
"A. . . . . ." Bảo bối cắn ngón tay mập mạp, nhìn Quý Ly cười.
Quý Ly sờ đầu con gái, dịu dàng đùa với bé. "Chảy nhiều nước miếng như vậy." Cô kéo cái yếm, lau nước miếng ở khóe miệng con gái.
Bảo bối vui vẻ cười khanh khách không ngừng, Quý Ly và Tào Dục Phong không tự chủ được cũng nâng khóe miệng. Sau khi chơi cùng con gái một lát, Quý Ly lại hỏi: "Không biết Trương Vĩ Minh nói chuyện với Giang Dĩnh Hồng như thế nào?"
"Anh nói cho cậu ấy biết Giang Dĩnh Hồng rất coi trọng sĩ diện và tự tôn, lại cho rằng vì là phụ nữ, nhất định sẽ không muốn người khách biết hành vi của mình, chỉ cần uy hiếp cô ấy là sẽ nói ra những hành vi dây dưa không dứt gần đây, cô ấy sẽ phải thu lại hành vi của mình." Anh thở dài, anh vốn không muốn đi đến bước này, nếu bạn bè bên cạnh biết, sau này gặp mặt không tránh được bị chỉ chỉ chỏ chỏ, bị biến thành chủ đề thảo luận.
Nhưng nghĩ đến Giang Dĩnh Hồng cố ý tạo ra mâu thuẫn giũa anh và Quý Ly, anh cũng nổi giận, quyết định không đếm xỉa đến.
"Hi vọng cô ấy thật sự có thể vì vậy mà thu tay lại, nếu không em không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa." Quý Ly nói: "Em cảm thấy có thể sẽ phát sinh một trận đánh nhau giữa em và cô ấy."
Thấy nét mặt muốn một sống một chết cùng với đối phương của bà xã, Tào Dục Phong không nhịn được cười, không nghĩ tới hai người có thể bình tĩnh cùng nhau nói chuyện của Giang Dĩnh Hồng chuyện như thế.
Tào Dục Phong cúi đầu hôn bà xã, Quý Ly ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, hai mắt hiện lên tình yêu đối với anh, một cảm giác hài lòng dâng lên trong ngực, Tào Dục Phong cảm thấy hạnh phúc và vui mừng, cuộc sống của anh rốt cục lại trở về quỹ đạo bình thường.
Con gái bảo bối chen giữa hai người, kêu y y a a, cố gắng thu hút sự chú ý của cha mẹ, Tào Dục Phong cùng Quý Ly nhìn nhau cười, thấy trong mắt cả hai tràn đầy tình yêu.
Quý Ly tắm xong đi ra ngoài, đã nghe thấy mùi Lavender (hoa oải hương) trong phòng ngủ, cô mỉm cười đưa mắt nhìn đèn đốt tinh dầu ở cạnh đầu giường.
Tào Dục Phong nghiêm túc dựa vào đầu giường đọc sách, thấy cô đi ra, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Vẫn là ở nhà thoải mái." Anh thoải mái nói, ở bệnh viện sao có thể dễ chịu như vậy? Chỉ riêng mùi thuốc sát trùng đã khiến người khác không chịu nổi.
"Sao còn chưa ngủ?"
Cô quỳ gối bò lên giường, Tào Dục Phong lập tức nghe thấy được mùi sữa tắm, đưa tay kéo cô vào trong ngực.
"Ở bệnh viện ngủ quá nhiều." Anh quyến rũ nhìn cô, trong mắt hiện lên ngọn lửa nhỏ. "Không phải em đã nói muốn giúp anh khoan khoái sao?"
Sắc mặt cô ửng hồng, giơ tay lên ôm cổ của anh, cho anh một nụ hôn. "Xương sườn của anh còn chưa khỏi mà!"
"Không có gì đáng ngại." Tay anh chui vào áo ngủ cô vuốt ve, cảm thụ da thịt trơn bóng của cô.
"Không được, bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi nhiều." Cô ngăn cản tay anh.
Đàn ông chính là như vậy, mình càng nói không muốn, họ càng muốn lấy được, ở trong bệnh viện khẩu vị bị treo ngược, hôm nay cầu cũng không được, đó cũng không phải là nấu một bàn ăn phong phú và không cho phép người ăn sao?
"Anh nghỉ ngơi đủ rồi." Anh bảo đảm.
Không đợi cô đáp lại liền cúi đầu chặn lại cái miệng mềm mại của cô, bàn tay xoa bóp bộ ngực mềm mại của cô, ngón cái xoa nhẹ nụ hoa, đưa tới một trận run rẩy.
Quý Ly ý loạn tình mê, nhưng vẫn lo lắng đến vết thương trước ngực anh, thử dò xét tính đụng dọc theo xương sườn, quả nhiên cảm thấy anh co rúm lại.
"Chờ vết thương của anh tốt hơn một chút hãy nói." Cô trấn an vuốt ve bờ vai anh.
"Anh không động, em động là được." Anh còn không buông tha, ý bảo cô đi qua ngồi trên đùi anh.
Quý li nũng nịu nhìn anh. "Không thể chờ mấy ngày nữa sao?"
"Không thể." Hoàn hảo dục vọng không có bị khơi lên còn dễ nói, anh đã nhịn từ lúc ở bệnh viện đến bây giờ, còn bắt anh phải nhịn, không phải không có tính người.
Ngón tay của cô hấp dẫn xoay tròn trên bụng anh, anh thở hổn hển, cơ thể căng thẳng, dục hỏa trong đôi mắt đen càng ngày càng nóng bỏng.
Ánh mắt không che đậy dục hoả của anh khiến thân thể cô nóng lên, khuất phục trước dục vọng, ngón tay nghịch ngợm chuyển từ vùng bụng nhạy cảm, hướng tới phần lưng, di chuyển tới lui vuốt ve anh, cảm giác cơ thể anh phập phồng và thở hổn hển.
"Tiểu Ly. . . . . ." Anh khàn khàn thúc giục cô, cởi áo ngủ cô ra.
"Chờ một chút, anh phải nghe em." Cô kéo tay anh ra, không để cho anh động vào áo ngủ của cô.
Ánh mắt của anh nhiệt liệt, lộ ra vẻ mong đợi."Nhất định làm theo lệnh." Anh nghĩ dùng giọng đừ giỡn nói ra, lại khó có thể che giấu được hưng phấn và chờ đợi trong giọng nói .
Cô lộ ra vẻ mặt quyến rũ, chậm rãi cỡi áo ngủ của mình ra, chẳng qua là ngừng giữa chừng, không cỡi xuống nữa, bộ ngực cao vút như ẩn như hiện.
Anh hô hấp của dồn dập, nắm chặt quả đấm, đè nén dục vọng muốn chạm vào cô.
Cô nghiêng người về phía trước, cỡi áo sơ mi của anh ra, rồi sau đó lấy ngực cọ xát vào ngực của anh. "Đau không?" Vết bầm tím từ bả vai đi xuống ngã ba (ngã ba là ở đâu @@ mình chỉ biết ngã tư là nách thôi) vòng ra phía thắt lưng.
"Không đau." Tay anh vuốt ve ngực cô.
"Không được." Cô liếc cảnh cáo anh một cái.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống. "Vậy em phải nhanh một chút, anh sẽ nhanh ngủ thiếp đi."
"Gạt người." Cô hôn môi anh, khi anh muốn bắt được cô thì cô hôn xuống bộ ngực bầm tím của anh, liếm đầu vú anh, anh than nhẹ lên tiếng, chỗ kín dục vọng rung động không an phận.
Cô đắc ý cười khẽ, đầu lưỡi tiếp tục đi xuống, tiếng anh rên rỉ càng lúc càng lớn.
"Đầu còn đau không?" Cô mị hoặc hỏi.
"Đau ở chỗ khác." Vật cứng rắn của anh đâm vào mông của cô.
Cô mỉm cười tiếp tục hôn anh, nụ hôn nóng bỏng in lên bụng anh, anh nhỏ giọng rên rỉ, hiển nhiên vô cùng thích anh nhiệt tình, cô hấp dẫn ngọa nguậy cái mông, chọc anh càng lớn tiếng rên rỉ.
Anh không nhịn được nữa, hai tay trợt vào quần cô, che phủ cặp mông cao vút, dùng sức vuốt ve.
"Không được phạm quy." Cô ngồi thẳng lên nhắc nhở anh.
"Chờ vết thương của anh lành sẽ thu thập em." Anh dùng lực hôn cô. "Hiện tại nhanh lên một chút thỏa mãn anh."
Cô đắc ý nở nụ cười, vừa hôn lại anh, vừa kéo quần ngủ anh xuống, giải phóng dục vọng của anh, tay nhỏ bé cầm lấy phân thân của anh, anh khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, bàn tay chuyển từ mông tới vuốt ve nơi tư mật của cô, dẫn đến một trận tới xuân thủy ướt át .
Anh muốn lập tức chon vùi lửa nóng vào trong cơ thể cô, nhưng ngực bị thương khiến anh không cách nào tự do hoạt động, cảm giác thất bại này làm anh cau mày.
"Nhanh lên một chút." Anh thúc giục.
"Chờ một chút không được sao, em muốn thưởng cho anh, ăn mừng anh xuất viện." Cô thở dốc đẩy bàn tay không an phận của anh ra, cúi đầu ngậm phân thân của anh.
Anh thiếu chút vứt bỏ áo giáp đầu hàng, tiếng thét khàn đục vang vọng trong phòng, anh nâng đầu cô, cảm nhận cô cái miệng nhỏ nhắn ướt át và nóng bỏng.
"Nha. . . . . ." Cơ thể anh căng thẳng, khẽ động đến vết thương trước ngực, nhưng anh không cảm thấy đau chút nào, anh cảm thấy thật tốt, quá tuyệt vời.
"Bà xã, em thật giỏi." Khoái cảm mất hồn làm anh run rẩy không thôi, khi đầu lưỡi mềm mại của cô lại một lần nữa lướt qua đỉnh phân thân của anh, anh lớn tiếng thở dốc, thô lỗ nói: "Tốt lắm, nhanh lên một chút." Anh không chịu nổi.
Quý Ly nâng thân thể lên, muốn nói mấy câu đùa giỡn, nhưng khi tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt nóng của anh như muốn hòa tan cô, cô cảm thấy mình cũng không đợi được nữa.
Cô từ từ ngồi xuống, đem anh từng chút từng chút một nhét vào cơ thể của mình, khoái cảm quen thuộc và căng thẳng khiến hai người hơi kích động, anh nâng mông cô, trợ giúp tiết tấu luật động của cô.
"Bã xã, bà xã. . . . . ." Anh dùng lực hôn môi cô.
"A. . . . . ." Cô kẹp chặt anh, cảm thụ cứng rắn của anh đứng thẳng ở chỗ sâu nhất của cô, thân thể giống như hóa thành nước.
Cô thong thả ung dung di động, cặp mông quyến rũ nhấc lên hạ xuống, để cho anh một lần lại một lần xâm nhập cô sauu hơn, bộ ngực cao vút nảy lên theo từng cú nhấp, anh há mồm ngậm, dùng sức bú, cơ hồ làm cô điên cuồng.
Hai người tốn thời gian lấy rất dài lấy lòng đối phương, khiến khoái cảm không ngừng kéo dài cho đến cực hạn, một luồng khoái cảm điên cuồng lan tràn toàn thân, cô khóc lên, cô ôm chặt mỗi tấc da thịt trên cơ thể anh, ép anh điên cuồng, hai người kích tình hôn đối phương, cho đến khi đạt tới cao triều.
Anh giống như trước đây ôm chặt cô một lúc lâu, cơ thể mới từ từ thả lỏng. "Thật tốt." Anh thỏa mãn rên rỉ, bàn tay thân mật vuốt ve ngực cô, cúi đầu hôn cô, hai người chơi đùa trong chốc lát, truy đuổi liếm mút đầu lưỡi của nhau.
"Anh yêu em, bà xã."
Cô ôm chặt anh, cơ thể lại co rút một hồi nữa. "Em cũng yêu anh."
Trong mắt của hai nồng đậm tình yêu, Quý Ly dịu dàng vuốt ve tóc anh, tại sao cô lại hoài nghi tình yêu của anh? Mỗi lần triền miên đi qua, anh luôn dịu dàng như thế chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình ý dành cho cô.
"Ông xã." Cô dịu dàng hôn anh."Em yêu anh, rất yêu rất yêu."
Anh lộ ra nụ cười thỏa mãn, cặp mắt tỏa sáng lấp lánh. "Anh cũng vậy."
Đêm còn rất dài, hai người quấn quít lấy nhau, nhẹ giọng nói những lời yêu, gió đêm làm rèm cửa sổ hơi lay động, giống như đóa hoa đung đưa, giống như như những cuộn sóng nhỏ, Quý Ly tiến vào vị trí dành riêng cho mình, ngủ say trong ngực anh.
Hết chương 9