Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 22: Chương 22: Đau dạ dày (1)




Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Cả buổi trưa, Thẩm Văn Hiên tổng cộng đã viết được tám chữ vào vở, trong đó có hai chữ viết sai.

Dưới chân quyển vở, có một hình vẽ con rùa nhỏ, đằng trên viết một chữ “Hàn”.

Cậu nhìn chằm chằm vào con rùa kia một lát, ngược lại không còn tức giận như trước nữa, nằm bò ra bàn, không kìm lòng được nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Hàn Dữ Tiếu.

Bên cạnh cửa sổ, toàn bộ cơ thể của Hàn Dữ Tiếu đều bị ánh nắng mạ thành một tầng vàng kim nhàn nhạt, cổ áo sơ mi sạch sẽ trắng như tuyết, lông mi rất dài, phủ đầy mi mắt, bên dưới sống mũi cao vút là bờ môi đạm bạc…

Ánh mắt của Thẩm Văn Hiên bị kẹt lại trước hai mảnh môi nhạt màu ấy, đôi môi mềm mại không chuyển động được nữa. Đây là đôi môi mà cậu từng hôn qua, ngày đó trong sân nhỏ, dưới pháo hoa và ánh trăng, chính là đôi môi lạnh lùng nhưng lại mềm mại này, ngậm lấy cậu. Bên trong ấm áp, đầu lưỡi mềm mềm, chỉ có gió đêm thổi qua, mới xua tan đi chút nóng bỏng…

Thẩm Văn Hiên không biết xấu hổ nhìn, đỏ mặt chuyển qua, không nhìn Hàn Dữ Tiếu nữa. Nhưng lòng của cậu lại cồn cào hết cả lên, cơn giận Hàn Dữ Tiếu từ giữa trưa đã bay đi đâu hết rồi, chỉ còn vị chua nghìn quấn trăm cuộn tựa như tơ nhện, lẫn vào một chút vị ngọt giống như mật ong.

Chân của cậu dưới gầm bàn, lơ đãng dán sát vào chân của Hàn Dữ Tiếu.

Đầu gối của hai người đụng vào nhau, độ nóng da thịt xuyên thấu qua hai lớp vải thật mỏng truyền tới, quạt quay phần phật trên đỉnh đầu, ngoài cửa sổ đã có lẻ tẻ tiếng ve kêu.

Thậm chí Thẩm Văn Hiên còn nhẹ nhàng làm một hành động mà ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết vì sao – cọ xát vào chân hắn giống như làm nũng.

Hàn Dữ Tiếu đang viết bài chợt ngừng lại, bút bi đen nguệch ra một vệt dài trên giấy, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Văn Hiên, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu xù mềm mềm và cái tai nho nhỏ hồng hồng, lộ ra từ trong đống tóc ngắn màu đen, giống như con thỏ đang xấu hổ trốn trong bụi cỏ.

Thẩm Văn Hiên đúng chuẩn kiểu người “không thầy cũng tự thông”, trời sinh biết đối phó hắn.

Ngây thơ rồi lại quyến rũ, kích tình rồi lại vô tội.

Một cử động tùy tùy tiện tiện, đều có thể trêu chọc Hàn Dữ Tiếu đến mức không thể kềm chế lòng mình được.

Hàn Dữ Tiếu cắn răng, hắn nhìn bàn tay rũ xuống dưới bàn của Thẩm Văn Hiên, vừa trắng vừa mềm, mười ngón tay thon gầy. Hắn phải phí rất nhiều sức lực, mới cưỡng chế bản thân không được nắm lấy.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không rụt chân lại.

Cứ như vậy kề cạnh Thẩm Văn Hiên, không ai đâm thủng.

Tựa như ai cũng không biết, trong tiết trời hơi oi ả này, buổi chiều khiến cho người buồn ngủ, dưới gầm cái bàn rốt cuộc đã xảy ra chuyện bí ẩn mập mờ gì.



Mà giờ phút này Thẩm Văn Hiên còn chưa phát giác được, phòng vệ vốn đã không chặt chẽ trong tim cậu, gần như lung lay sắp đổ dưới ánh nắng ấm áp rồi.

Cậu chỉ đếm đầu ngón tay rồi nghĩ, cũng bởi vì Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu, cậu cũng bắt đầu tò mò con trai với con trai sẽ làm như thế nào, lén lút trà trộn vào diễn đàn gay rồi lưu video lại, cũng không dám coi, cứ lưu như vậy thôi, tựa như một quả bom nhét trong máy vi tính.

Nói chung suy nghĩ không bằng hành động, chiều hôm nay liền kéo Chung Nịnh qua xem đi. letthebutterflyfly.wordpress.com

Dù sao tiểu gay Chung Nịnh cũng phải học tập, cậu cùng lắm cũng chỉ được tính là người học cùng.



Thẩm Văn Hiên nghĩ đến rất tốt, bạn học tiểu gay Chung Nịnh một bên trách cứ ban ngày ban mặt mà lại làm chuyện bỉ ổi như thế, vừa ngoắc tay với cậu, chém đinh chặt sắt nói xem.

Sau khi hai người tan học thì đi thẳng tới nhà của Thẩm Văn Hiên, rón ra rón rén vào phòng của Thẩm Văn Hiên. Thả rèm xuống, đóng cửa sổ kính thật chặt, cửa chính cũng khóa trái.

Sau đó mới lén lén lút lút mở máy tính của Thẩm Văn Hiên ra.

Bên cạnh còn bày bừa bài tập của hai người, tiểu thiếu gia làm bài tập nhanh như bay, phá lệ giúp Thẩm Văn Hiên chép bài tập, còn rất nghiêm trang nói, “Không có lần sau.” Thẩm Văn Hiên không để ý đến cậu, vội vàng bật hàng tồn trong máy tính lên.

Tiểu thiếu gia để chân trần ngồi dưới đất, chống cằm, khó hiểu hỏi Thẩm Văn Hiên, “Vì sao cậu lại có mấy thứ này? Không phải cậu thích con gái sao?”

Cậu còn nhớ rõ năm lớp sáu Thẩm Văn Hiên từng theo đuổi hoa khôi của lớp nhưng không thành công, gào khóc nửa giờ, cuối cùng thì được một bàn gà rán dỗ dành.

Tay cầm chuột của Thẩm Văn Hiên dừng một chút, cậu gãi gãi tóc, định nói gì đó với Chung Nịnh, lại cảm thấy như vậy thật ngại.

“Ờ thì… Gần đây có một tên con trai, nhân phẩm vô cùng tốt, đối xử với tớ cũng tốt nữa, còn thổ lộ với tớ luôn rồi.”

Cậu còn chưa nói xong.

Chung Nịnh đã chống cằm hỏi, “Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu rồi?”

Thẩm Văn Hiên thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, vô cùng hoảng sợ nhìn tiểu thiếu gia, lắp bắp, “Cậu… cậu… cậu… cậu sao lại biết?”

Mấy học bá như các cậu đều có thêm thuật đọc tâm sao???

Tiểu thiếu gia đầy mặt vô tội, “Gần đây cậu chỉ ở bên cạnh hắn thôi nha.”

Biểu tình của Thẩm Văn Hiên như vừa bị sét đánh.

Chung Nịnh duỗi tay ra túm lấy quần áo của cậu, “Cậu định đồng ý lời tỏ tình của Hàn Dữ Tiếu sao? Vì thế mới muốn xem hai người con trai ‘gì gì đó đó’ như thế nào?”

“Không phải!” Thẩm Văn Hiên giống như mèo xù lông, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “Đã nói là tớ thích nữ sinh rồi!”

“Ồ…” Chung Nịnh chậm rì rì kéo dài tiếng nói, đầy mặt thâm ý nhìn màn hình máy tính của Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên thẹn quá hóa giận, “Cậu mà còn nói thêm một câu thì tớ sẽ không cho cậu xem nữa!”

Chung Nịnh lập tức câm miệng, còn làm thêm động tác kéo khóa miệng.

Thuyền nhỏ chứa đựng tình hữu nghị lắc lư nhiều lần, tạm thời giữ vững ổn định.



Tới khi Thẩm Văn Hiên và Chung Nịnh ra khỏi phòng, trời đã tối rồi. Vì hai người đã sớm nói với dì giúp việc là không ăn cơm chiều, cho nên cũng không có ai tới quấy rầy.

Hai người như con chuột nhỏ chạy vào phòng bếp, lấy kem từ trong tủ lạnh ra ăn, hạ nhiệt độ.

Đôi má của hai người đều hồng hồng, cái video ban nãy quá là kích thích đối với bọn họ.

Nhất là Thẩm Văn Hiên.

Cậu chọn nhân vật chính trong video, chỉ thấy bóng lưng có phần giống Hàn Dữ Tiếu. Trong căn phòng mờ ảo đóng kín, cậu nhìn hai người kia quấn giao tứ chi, tiếng va chạm thân thể nặng nề gần như vang lên ngay bên tai cậu, cậu luôn không kìm lòng được nhớ tới gương mặt của Hàn Dữ Tiếu.

Cậu từng nhìn thấy gương mặt lãnh đạm kia của Hàn Dữ Tiếu nhuốm màu dục vọng.

Hàn Dữ Tiếu nửa quỳ trước mặt cậu, mặt bao phủ ở trong màn đêm, nhưng cậu lại nhạy bén thấy được ngọn lửa tối tăm trong ánh mắt của Hàn Dữ Tiếu, Hàn Dữ Tiếu thậm chí còn lè lưỡi liếm lấy cậu.

Sau đó gương mặt này cứ dăm phen mấy bận xuất hiện ở trong giấc mơ của cậu, khiến cậu ngủ cũng không ngon, tỉnh dậy càng thêm phiền muộn.

Cậu cắn một miếng kem, trong lòng lại mắng Hàn Dữ Tiếu khốn kiếp.

Chung Nịnh tò mò nhìn sắc mặt Thẩm Văn Hiên đổi tới đổi lui, kéo kéo góc áo của Thẩm Văn Hiên, có chút bát quái, cậu ta lại không mù, vừa nãy xem phim cũng thấy không được bình thường, Thẩm Văn Hiên rõ ràng là chọn theo hình mẫu Hàn Dữ Tiếu.

“Cậu có từng nghĩ sẽ tiến thêm một bước với Hàn Dữ Tiếu không?” Chung Nịnh hỏi.

Thẩm Văn Hiên không biết nói gì.

“Trước khi cậu ta tỏ tình, tôi không hề nghĩ tới dù chỉ một chút.” Thẩm Văn Hiên ngậm que kem, giọng nói hàm hàm hồ hồ, “Cậu nhìn mà xem, cậu thích chính là con trai, nhưng tớ với cậu đã quen nhau lâu vậy, thế mà không nảy sinh một chút tâm tư gì. Tớ sao có thể ngờ là Hàn Dữ Tiếu lại, lại thích tớ chứ.”

“Vậy sau khi cậu ta tỏ tình thì sao?” Chung Nịnh rất biết bắt trọng điểm.

Thẩm Văn Hiên không nói.

Bởi vì cậu nhớ tới, buổi trưa hôm nay, khi cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt với đường nét duyên dáng như tạc tượng của Hàn Dữ Tiếu, ý nghĩ này còn bất tri bất giác lẻn vào trong não của cậu.

Cậu nằm bò ra bàn, có thể ngửi thấy mùi hương trên người Hàn Dữ Tiếu, là mùi bột giặt quần áo mà cậu rất quen thuộc. Lần này là hương cam tươi mát, cậu ở dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng ngửi ngửi, đột nhiên cực kỳ muốn dựa vào lồng ngực của Hàn Dữ Tiếu để ngủ, như một con mèo được người nuông chiều thành thói quen, muốn Hàn Dữ Tiếu sờ sờ mình.

Cậu cảm thấy mình cực kỳ không có tiền đồ, Hàn Dữ Tiếu đã nói rõ sẽ không để ý tới cậu, cậu vẫn còn tham lam chút thân nhiệt quen thuộc của hắn

Cậu lại cắn một miếng kem lớn, là vị sữa bò đấy.

Đã lâu rồi cậu không được ăn kem thoải mái như vậy, dạ dày của cậu không tốt, ăn nhiều kem dễ bị đau bụng, Hàn Dữ Tiếu lại luôn quản cậu, chỉ mua cho cậu cây kem bé bằng lòng bàn tay, còn chỉ cho phép Thẩm Văn Hiên ăn nửa cái, để cậu bớt thèm một chút.

Mỗi lần Thẩm Văn Hiên đều giận đến mắng Hàn Dữ Tiếu keo kiệt, rồi lại không phản kháng, chỉ biết tham lam cắn kem không tha, đầu lưỡi màu hồng phấn áp vào cây kem, còn cố ý trừng mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu.

Hiện giờ hồi tưởng lại, thật là ngu ngốc mà.

Mặc dù giờ Thẩm Văn Hiên đã được độc chiếm toàn bộ cây kem, nhưng lại cảm thấy không có vị gì, còn không ngon miệng bằng chia kem với Hàn Dữ Tiếu.

Thẩm Văn Hiên trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Tớ cũng không biết tớ có muốn tiến thêm một bước nữa với cậu ấy không.”

“Nhưng tớ muốn cậu ấy.”

Mỗi phút mỗi giây Hàn Dữ Tiếu không để ý tới cậu, thật ra cậu đều muốn hắn.

Cậu không ác độc, dứt khoát được như Hàn Dữ Tiếu.

Cậu không lừa Chung Nịnh, cậu và Chung Nịnh là trúc mã lớn lên bên nhau, từng chia sẻ vô số tâm sự bí ẩn, cậu cũng biết toàn bộ bí mật của Chung Nịnh.

Hiện giờ hai người đối mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng thở dài.

“Không nói về tớ nữa, vậy cái người tên Ngu Hành Chu mà cậu thích ấy, anh ta thích cậu không?” Thẩm Văn Hiên hỏi.

Chung Nịnh lắc đầu.

Có đôi khi cậu cảm thấy Ngu Hành Chu hơi thích cậu một chút, có đôi khi lại cảm thấy Ngu Hành Chu chỉ ứng phó cậu giống như trẻ con. Cậu chỉ là một vật trang sức có cũng được mà không có cũng không sao trong cuộc sống của Ngu Hành Chu, đến được thì rất tốt, nhưng rời đi thì lại không tiếc.

“Nhưng tớ vẫn có thể cố gắng thêm một chút.” Chung Nịnh nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên, “Tớ không cần anh ấy phải thích tớ trăm phần trăm, tớ chỉ cần anh ấy hơi thích tớ là được rồi.”

Cậu ta dùng ngón trỏ và ngón cái bày ra một khoảng cách nhỏ cho Thẩm Văn Hiên xem.

Thẩm Văn Hiên nghĩ thầm, như vậy đúng là rất ít.

Cậu có hơi đau lòng thay Chung Nịnh, ngay sau đó lại nghĩ, vậy Hàn Dữ Tiếu thì sao, lúc Hàn Dữ Tiếu tỏ tình với cậu, có phải cũng ôm tâm tình đặt cược hết tất cả như vậy, thầm nghĩ muốn một chút tình cảm không có ý nghĩa nào từ cậu hay không.

Nhưng cậu vẫn khăng khăng từ chối hắn.



Sau khi Chung Nịnh trở về, Thẩm Văn Hiên ngồi một mình trên bậc thang ngẩn người. Lúc Chung Nịnh vừa mới ra ngoài có khuyên cậu đối xử với Hàn Dữ Tiếu tốt một chút, dù không thể tiến thêm, nhưng cũng đừng khiến Hàn Dữ Tiếu phải quá khổ sở.

“Bị người mình thích từ chối sẽ rất khó chịu.” Chung Nịnh nghiêm túc nói với Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên không nói chuyện.

Cậu biết rõ Chung Nịnh nói đúng, nhưng cậu lại mờ mịt nghĩ trong lòng, vì sao cậu rõ ràng là người từ chối, vậy mà lại khó chịu hơn cả Hàn Dữ Tiếu.

Cậu ngồi trên tầng nhìn xuống, lần thứ hai cảm thấy nhà mình vắng vẻ như vậy.

Ba mẹ cậu vẫn luôn vội vàng công tác, trong nhà thường xuyên chỉ có cậu và dì giúp việc. Cậu cũng đã quen cuộc sống như vậy.

Nhưng mà về sau Hàn Dữ Tiếu tới dạy cậu học bù, có đôi khi dạy đến quá muộn, cậu liền lôi kéo Hàn Dữ Tiếu ở lại ngủ, hai người cùng nhau xem TV cùng nhau chơi game. Kỹ thuật của Hàn Dữ Tiếu tốt hơn cậu, luôn dẫn cậu dành điểm tuyệt đối.

Ban đêm hai người dựa gần vào nhau ngủ trên cùng một cái giường, trên người đều là hương vị sữa tắm cùng loại, Thẩm Văn Hiên giống con cún con gác lên trên người Hàn Dữ Tiếu, cảm thấy nếu người này là anh trai của mình thì thật tốt, như vậy Hàn Dữ Tiếu có thể vĩnh viễn ở lại nhà cậu rồi.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, dạ dày bắt đầu đau như sóng cuộn biển gầm. Hôm nay cậu uống một cốc coca cola lạnh lại còn ăn kem, dạ dày yếu ớt hoàn toàn không chịu nổi giày vò như vậy, đau đến môi cậu cũng trở thành trắng bệch.

Cậu biết thuốc dạ dày ở đâu, nhưng cậu không đi lấy.

Cậu gọi điện thoại cho Hàn Dữ Tiếu.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng ngắn ngủi đã bắt máy.

Hôm nay Hàn Dữ Tiếu nhận làm thêm chút việc vặt, tan lớp đã được một tiếng đồng hồ.

Hắn nhìn tên người gọi, do dự một giây, vẫn không nhịn được “ngựa theo đường cũ” bấm vào trả lời.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Hàn Dữ Tiếu lãnh đạm hỏi cậu.

Thẩm Văn Hiên khịt mũi một cái, cậu ngã xuống sàn nhà, dạ dày đau như sắp bị moi ra, trái tim cũng bắt đầu đau lên theo cơn đau dày đặc đó.

Cậu giơ tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy ra theo khóe mắt, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, lan ra thành hình tròn trong suốt.

“Hàn Dữ Tiếu.” Cậu nhỏ giọng kêu lên, cực kỳ yếu ớt, “Tôi đau dạ dày.”

Hàn Dữ Tiếu trầm mặc vài giây trong điện thoại, cởi quần áo lao động trên người mình ra.

“Cậu đang ở nhà sao?” Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu.

“Ừm.”

“Chờ tôi đến đó.”Tác giả có lời muốn nói: Có một phần nội dung trùng với trong quyển 1, bởi vì nội dung cốt truyện không thể tiết lộ, miêu tả đầy đủ nhưng không theo kiểu mẫu. Nên thế cũng ổn. Có chi tiết này không biết các bạn còn nhớ hay không, Hàn Dữ Tiếu từng mua áo ngủ cho Thẩm Văn Hiên đấy!

Búm: Chương này nó dài thấy bà má luôn á, nhưng sắp ngọt lại nên thôi, tui chấp nhận.-.

Mà cái video ở trên là video se* gay 3P nha =))) ai đọc “Em có thể bao nuôi anh không” rồi là sẽ nhận ra được luôn =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.