Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Bánh rán cuốn hành tây. Đương nhiên là không có rồi, trong khu này còn không có nổi một quán bánh rán nữa là.
Hàn Dữ Tiếu không đổi sắc mặt đứng ở bên giường uy hiếp Thẩm Văn Hiên, không thèm làm bánh bao sữa vàng nữa, hắn đi mua bánh bao củ cải cho Thẩm Văn Hiên, còn muốn làm nước ép cà rốt.
Thẩm Văn Hiên ghét nhất là nước ép cà rốt, vừa thầm mắng Hàn Dữ Tiếu chuyên quyền không phải là người, vừa ngoan ngoãn đứng lên mặc quần áo.
Bữa sáng ngoại trừ bánh bao sữa vàng ra thì còn có trứng tươi và sữa yến mạch, Thẩm Văn Hiên không tập trung, bờ môi dính sữa bò cũng không phát hiện, Hàn Dữ Tiếu nhìn thấy buồn cười, cầm khăn giấy định lau giúp cậu.
Ngay khi ngón tay Hàn Dữ Tiếu chạm vào mặt cậu, Thẩm Văn Hiên mới thức tỉnh, toàn bộ thân thể đều lui về sau, kinh hoảng nhìn Hàn Dữ Tiếu.
Tay Hàn Dữ Tiếu ngừng ở giữa không trung, sắc mặt của hắn trầm xuống, nhưng lại không nói chuyện, chỉ nhét khăn giấy vào tay Thẩm Văn Hiên.
Bầu không khí có hơi yên lặng quá mức.
Thẩm Văn Hiên tùy tiện lau sạch bờ môi, mang theo cặp sách đi theo Hàn Dữ Tiếu ra ngoài.
Nụ hôn kia cũng không phải đã biến mất hoàn toàn giữa hai người bọn họ.
Thiếu niên mười tám mười chín tuổi, kìm lòng không được hôn lên, sao chỉ bằng một câu đùa giỡn là có thể bỏ qua.
Hôm nay Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên đi tàu điện ngầm tới trường, kể từ khi dính lấy Hàn Dữ Tiếu, tiêu chuẩn sinh hoạt của tiểu thiếu gia Thẩm gia cực kì bình dân hóa, tràn đầy khói lửa trần tục.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy rất thú vị, tàu điện ngầm vào sáng sớm thường không có chỗ ngồi, cậu cũng không thích bấu víu vào tay vịn, phải dựa vào người Hàn Dữ Tiếu thì mới chơi game được, lúc xe chợt tăng tốc, Hàn Dữ Tiếu liền duỗi cánh tay ra, ôm cậu trong ngực, đảm bảo cậu sẽ không té ngã.
Trong ngực Hàn Dữ Tiếu luôn có hương vị bột giặt quần áo sạch sẽ, ngửi thấy quá nhiều, Thẩm Văn Hiên thậm chí còn có thể đoán ra gần đây nhãn hàng nào ở siêu thị đang giảm giá.
Có đôi khi Hàn Dữ Tiếu dứt khoát ôm chặt cậu suốt một đường, người chung quanh luôn không tự chủ liếc nhìn hai thiếu niên đẹp trai thân mật khăng khít này, riêng đám con gái thì đều sáng mắt, chụm đầu nhỏ giọng thảo luận.
Hết lần này tới lần khác chính bản thân Thẩm Văn Hiên lại không phát hiện.
–
Nhưng hôm nay cậu đã phát hiện.
Cậu vừa lên tàu điện ngầm, liền tự mình bấu vào tay vịn.
Hàn Dữ Tiếu vốn muốn duỗi tay ra thì chợt dừng lại, cuối cùng cầm lấy tay vịn bên cạnh.
Hai người cả đường đều không nói lời nào, lúc đang đi Hàn Dữ Tiếu nhớ tới hôm nay phải viết chính tả, đã sớm kêu cậu đọc thuộc bài văn.
Chính là bài “Dương Châu mạn” – Khương Quỳ.
“Hoài tả danh đô,
Trúc tây thắng địa,
Cởi yên tạm nghỉ sơ trình.”
Ngày hôm qua Thẩm Văn Hiên chỉ tập trung suy nghĩ chuyện về Lý Đồng, nào có ôn tập, cậu ấp úng cả buổi, cũng chỉ thuộc được nửa bài, Hàn Dữ Tiếu đứng cạnh nhắc nhở, nhưng cậu lại sống chết không nhớ nổi đến câu cuối cùng.
Cuối cùng Hàn Dữ Tiếu chỉ có thể tự mình đọc ra.
“Kia bên cầu Thược Dược,
Năm năm vẫn nở vô tình.”
–
Cả ngày hôm nay, Thẩm Văn Hiên đều không tập trung nghe giảng. Hàn Dữ Tiếu cũng chẳng quản cậu, chỉ đưa bài chữa đã sửa xong cho cậu vào giờ nghỉ trưa.
Thẩm Văn Hiên mở ra nhìn, phát hiện mình không hề có ấn tượng gì với mấy bài này, mặt ngây ngốc nhìn Hàn Dữ Tiếu, cực kỳ muốn hỏi có phải hắn đang lừa mình hay không, đây đâu phải bài mình đã làm chứ?
Nhưng cuối cùng cậu không hỏi gì, cũng không khóc lóc om sòm chơi xấu không chịu làm bài với Hàn Dữ Tiếu.
Cứ như vậy thẳng đến khi tan học, Thẩm Văn Hiên đã quên sạch chuyện về Lý Đồng.
Nhưng mà cậu vừa cất sách, đã nhìn thấy Lý Đồng bị Hứa Anh kéo đi xuất hiện ở ngoài cửa sổ, hai cô gái xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ xuất hiện ở bên cửa sổ, muốn lờ đi cũng khó.
Thẩm Văn Hiên chợt quay sang nhìn Hàn Dữ Tiếu, Hàn Dữ Tiếu cũng đang nhìn cậu. Hãy đọc truyện trên trang chính chủ để ủng hộ editor, tẩy chay các thể loại copy công sức của người khác. – đọc tại letthebutterflyfly.wordpress.com.
Sau một lát, Hàn Dữ Tiếu nói, “Tôi đi làm trước.”
Hắn săn sóc lui ra, để lại không gian cho Thẩm Văn Hiên xử lý.
Thẩm Văn Hiên đứng tại chỗ, nhìn Lý Đồng đỏ mặt đi tới, gương mặt trắng nõn của cô giờ đã chuyển sang hồng nhạt, bờ môi cũng hồng nữa, có lẽ là do tô son, có chút óng ánh.
Thẩm Văn Hiên chợt nhớ tới bờ môi của Hàn Dữ Tiếu, mềm mại khô ráo, lúc áp vào môi cậu thậm chí còn có phần nóng rực.
“Xin hỏi cậu đã đọc lá thư tớ gửi cho cậu chưa?” Lý Đồng ngượng ngùng nhỏ giọng hỏi, cô không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Hiên, hai cái tay xoắn vào nhau, khóe miệng lại không tự giác nâng lên.
Thật ra cô cũng biết mình được chào đón, cô lại rất thích Thẩm Văn Hiên, mặc dù không dám tin tưởng trăm phần trăm, nhưng cũng ôm hy vọng rất lớn, cảm thấy Thẩm Văn Hiên sẽ đáp ứng.
Cô biết rõ bản chất của Thẩm Văn Hiên là một người rất dịu dàng, mà một người dịu dàng, thường không hay từ chối người khác.
Nhưng cô nghe thấy Thẩm Văn Hiên thở một hơi.
“Rất xin lỗi.” Thẩm Văn Hiên áy náy nhìn cô, “Hiện giờ có lẽ, tớ, không muốn yêu đương.”
“Rất xin lỗi.” Thẩm Văn Hiên không hề keo kiệt phát thẻ người tốt, “Cậu là một nữ sinh rất tốt, là do tớ, là lỗi của tớ.”
Cậu rất muốn nói thêm mấy lời xã giao, gì mà “có rất nhiều người thích cậu, cậu nhất định có thể tìm được người tốt hơn tớ.”
Nhưng cậu lại biết rõ mấy lời này thật ra chẳng có tác dụng gì. Đời này có rất nhiều người tốt, nhưng thích, lại chỉ có một người.
Cậu đành phải lúng ta lúng túng mà ngậm miệng. Cậu rất sợ Lý Đồng sẽ khóc, thật vất vả lấy dũng khí tỏ tình nhưng lại bị từ chối rồi, đổi lại vị trí suy nghĩ, Thẩm Văn Hiên cảm thấy mình cũng muốn gào lên hai tiếng.
Đôi mắt của Lý Đồng quả thật đã đỏ lên, nhưng cô không khóc.
Cô gái nhìn như nhu nhược dễ lừa này lại biểu hiện ra vẻ bình tĩnh và khắc chế cực độ.
“Thì ra là vậy,” cô cố gắng nở nụ cười với Thẩm Văn Hiên, nhưng lại không thể cười được, “Quấy rầy cậu rồi, hy vọng cậu bỏ qua cho mình.”
Cô dứt khoát rời đi, không khóc không làm loạn, cũng không có lời giải thích vô dụng, không hề dây dưa dài dòng lách qua Thẩm Văn Hiên rồi rời đi. Đi thẳng đến góc hành lang, mới đột nhiên chạy biến, vừa chạy vừa khóc.
Thẩm Văn Hiên nhìn cô chạy đi, trong lòng có chút khó chịu.
Cậu đi xuống bậc thang, lúc đi qua cây hoa hồng và lan hồ điệp mà trường học trồng, trong trường đã chẳng còn ai nữa, cổng lớn cũng chẳng có mấy cái xe.
Cậu nhìn thấy tài xế nhà mình đang chờ cậu.
“Hôm nay tiểu thiếu gia không về cùng bạn học kia sao?” Tài xế trông thấy xe chỉ có một mình cậu, còn có chút kinh ngạc.
Thường ngày một là không cần chú đi đón, Hàn Dữ Tiếu sẽ đưa Thẩm Văn Hiên trở về.
Hai là Hàn Dữ Tiếu và Thẩm Văn Hiên sẽ tới Thẩm gia học thêm.
Nhưng hôm nay chỉ có một mình Thẩm Văn Hiên ngồi vào trong xe.
Thẩm Văn Hiên phờ phạc ngồi trên ghế sau.
“Hôm nay cậu ấy có việc.” Cậu thấp giọng nói ra.
Mà ở trong tiệm cà phê Ngôn gia, Hàn Dữ Tiếu đổi thành đồng phục của quán, đang pha chế cà phê.
Nhân viên khá là thân với hắn trong tiệm kỳ quái hỏi hắn, “Nam sinh vẫn luôn đi theo cậu đâu rồi? Sao hôm nay không tới.”
Hàn Dữ Tiếu không dừng tay lại, giọng nói bình tĩnh trả lời, “Hôm nay cậu ấy không rảnh.”
Nhưng cà phê trong tay hắn, lại không cẩn thận rớt ra bên ngoài, nước cà phê màu nâu trượt theo mặt bàn, làm bẩn tay áo màu trắng của hắn.Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Văn Hiên ăn đủ thiệt thòi vì thiếu hiểu biết, cậu ta không biết rằng tính hướng của con người là linh động. Lúc trước thẳng không có nghĩa là bây giờ cũng thẳng, hôm qua thích cô gái mặc váy hoa, hiện tại cũng có thể thích chàng thiếu niên áo sơ mi trắng. Còn Hàn Dữ Tiếu chính là cực kỳ cong, không cứu nổi.
(*) Trích thơ từ bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996 – thivien.net