Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Hôm sau Thẩm Văn Hiên rời giường, mặt trời đã lên đến đỉnh.
Cậu mơ mơ hồ hồ mò mẫm tìm điện thoại, nhưng lại chợt thấy trên ngón tay mình đang đeo một cái nhẫn hàng thật giá thật.
Cậu lập tức tỉnh táo, nhô đầu khỏi màn, dưới ánh mặt trời buổi sáng mùa đông, nhìn rất lâu, cười hì hì cả buổi.
Chờ đến khi cậu lắc lư đi vào phòng bếp, Hàn Dữ Tiếu đang đứng đó làm bữa sáng rồi, mà trên mặt bàn, có đặt mô hình nhà nhỏ mà Thẩm Văn Hiên tự mình làm, bên cạnh còn đặt một bó hoa hồng, qua một đêm, hoa đã không còn tươi như trước nhưng vẫn đỏ đến rực rỡ.
Thẩm Văn Hiên biết rõ bó hoa kia là Hàn Dữ Tiếu chuẩn bị ngày hôm qua, chỉ là hai người vừa mới vào cửa đã bắt đầu dính lấy nhau, ai cũng không nhớ ra được.
Thẩm Văn Hiên ôm hoa khẽ ngửi, cười cười, đi vào trong bếp ôm lấy eo của Hàn Dữ Tiếu.
“Ông xã đang làm món gì vậy?”
Ngày hôm qua ở trên giường, Hàn Dữ Tiếu đã phải phí hết hơi sức bắt cậu gọi, vậy mà ngủ dậy xong, Thẩm Văn Hiên lại mặt dày hơn không ít, há miệng liền hô.
“Trứng tươi, bánh bao, sữa bò và cháo đều có.” Hàn Dữ Tiếu đút miếng trứng tươi vào miệng cậu, Thẩm Văn Hiên a một tiếng nuốt trọn.
Cậu thấy Hàn Dữ Tiếu vẫn đang đeo nhẫn, dù rằng đeo nhẫn thì sẽ không tiện nấu cơm.
Bánh Mật nhỏ cũng meo meo đến cọ, đặt mông ngồi lên chân của Thẩm Văn Hiên.
Thẩm Văn Hiên đã không được gặp con gái cưng nhà mình nửa tháng rồi, nâng nó lên, tận tình ước lượng, xoay tay lại liền thưởng Hàn Dữ Tiếu cái cùi chỏ.
“Em cứ không ở đây cái là anh lại ngược đãi con gái em.” Thẩm Văn Hiên ôm mèo, ánh mắt nhìn Hàn Dữ Tiếu tựa như đang nhìn một gã địa chủ lòng dạ hiểm độc, “Em còn sờ thấy cả xương của Bánh Mật rồi đây này.”
Hàn Dữ Tiếu hừ lạnh một tiếng, “Nếu cứ cho nó ăn giống như cách em cho, thì chắc tuổi còn nhỏ mà nó đã ba vòng như một rồi.”
Bánh Mật không nghe hiểu ngôn ngữ của hai nhân loại, ngồi ở trong ngực Thẩm Văn Hiên, ngao ngao ngao rướn cổ nhìn vào nồi, cái đuôi lắc qua lắc lại, lòng chỉ chờ đến ăn cơm.
Lúc ăn sáng, Thẩm Văn Hiên đá đá Hàn Dữ Tiếu ở dưới gầm bàn, “Quên nói cho anh.”
“Cái gì?”
“Ba mẹ em gọi anh tới nhà em ăn Tết.”
Hàn Dữ Tiếu suýt chút nữa bị nghẹn bánh bao, ho khan một lát mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Hiên.
“Em nói thật à?” Hàn Dữ Tiếu có chút chần chờ, tuy rằng hắn và ba mẹ của Thẩm Văn Hiên đã gặp mặt chính thức, đối phương cũng đã đồng ý cho con trai mình yêu đương, nhưng đưa về nhà ăn Tết lại là một ý khác.
“Đương nhiên là thật.” Thẩm Văn Hiên nhìn Hàn Dữ Tiếu cười nói, “Chung Nịnh và Ngu Hành Chu đã qua châu Âu lĩnh chứng rồi, bạn trai em vẫn không thể mang về nhà ăn Tết sao.”
“Hơn nữa,” Thẩm Văn Hiên lắc lắc ngón tay đeo nhẫn, “Nhẫn em cũng đã nhận. Cũng không thể quỵt nợ được.”
Hàn Dữ Tiếu mãi sau vẫn không nói nên lời.
Hắn nhìn Thẩm Văn Hiên, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không biết nên diễn tả thế nào.
Người ngoài nhìn vào hắn và Thẩm Văn Hiên, đều cảm thấy hắn là người trầm ổn chín chắn hơn. Nhưng chỉ mình hắn biết rõ, trong mấy vấn đề tình cảm này, Thẩm Văn Hiên mới là người chủ động tạo cho hắn cảm giác an toàn.
Thẩm Văn Hiên nhìn như sơ ý chủ quan, là một gã khờ không tim không phổi, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm, có thể thấy rõ Hàn Dữ Tiếu đang thật sự cần cái gì hơn bất kì một ai.
Cậu dẫn hắn come out ngay trong buổi lễ tốt nghiệp, cậu giúp hắn phục hồi lại căn nhà hồi nhỏ trong ký ức.
Hiện giờ, cậu còn muốn quang minh chính đại mang Hàn Dữ Tiếu về nhà ăn Tết âm lịch, chiêu cáo với trời đất, rằng cả đời này hai người bọn họ cũng sẽ không tách ra.
Hàn Dữ Tiếu nghĩ, Thẩm Văn Hiên có lẽ đã dồn hết chút IQ và EQ ít ỏi kia lên người hắn rồi.
Thẩm Văn Hiên thấy Hàn Dữ Tiếu cả buổi không nói chuyện, ngược lại bật cười một tiếng, cậu vớt Bánh Mật lên, che kín hai mắt của Bánh Mật.
“Ba cảm thấy ba ba Hàn Dữ Tiếu của con chắc là lại muốn khóc nữa rồi, đứa nhỏ ngoan đừng nhìn, bằng không thì ba ba của con mang thù như vậy, chắc chắn sẽ thịt con làm thành lẩu mèo mất.”
Hàn Dữ Tiếu im lặng, tâm trạng đang rất cảm động của hắn đều bị Thẩm Văn Hiên làm xáo trộn lên hết cả rồi.
Sau lần hắn khóc trong buổi lễ tốt nghiệp, hiện tại chỉ cần gặp những chuyện này là Thẩm Văn Hiên lại lôi ra trêu chọc hắn.
Nhưng hắn nhìn gương mặt cười đến không tim không phổi của Thẩm Văn Hiên, lại cảm thấy trong lòng ấm áp nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trời dìu dịu trong ngày mùa đông, độ ấm vừa vặn.
“Thẩm Văn Hiên.” Hàn Dữ Tiếu nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
Thẩm Văn Hiên đang bận chọc mèo, cũng không ngẩng đầu, “Sao hả?”
“Anh cực kỳ yêu em.”
Thẩm Văn Hiên ôm mèo, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
“Em biết nha.”
“Em cũng cực kỳ yêu anh.”Ngoài lề:
Hàn đồng học: “Ngộ đặc biệt ái nỉ.”
Em Thẩm: “Ngộ cũng đặc biệt ái nỉ.”