Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Khi Thẩm Văn Hiên lại phi vào night club một lần nữa, Hàn Dữ Tiếu hoàn toàn chịu thua.
Hắn níu lấy bartender, cắn răng nghiến lợi hỏi, “Quán của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, năm lần bảy lượt cho trẻ vị thành niên đi vào!”
Bartender khổ không thể tả, “Em trai à, CMND của cậu ta ghi là đã thành niên rồi! Anh em bọn tôi cũng không có cách nào khác, tiền nhiều quyền cao còn cầm theo cái CMND đã thành niên, chúng ta cũng không thể đuổi khách ra ngoài được đúng không…”
Thẩm Văn Hiên sửa đổi ngày tháng năm sinh trong hộ khẩu, hiện giờ sinh nhật trên CMND đã lớn hơn số tuổi thực tế là nửa năm, quả thực đã trưởng thành.
“Hơn nữa cậu ta lại không uống rượu, lần nào tới mà chẳng uống coca cola.” Bartender nói nhỏ, hắn còn nuốt xuống một câu, không dám nói.
Cái vị Thẩm tiểu thiếu gia lắm tiền không có chỗ tiêu đó mỗi lần tới đều mua một đống rượu, nhưng lại không uống, còn không phải để cộng thêm doanh số riêng cho chú mày sao. Tháng này tiền lương của Hàn Dữ Tiếu đã tăng lên một khoản kha khá rồi.
Hàn Dữ Tiếu tức giận đến cạn lời, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Văn Hiên một cái, cậu ta đang nằm sấp ở trên quầy bar hớp một ngụm coca cola ướp lạnh, mở to đôi mắt đen nhánh tròn vo, giống như con thỏ vô tội nhìn nhìn hắn.
Hàn Dữ Tiếu bị tưởng tượng của mình làm buồn nôn một chút, con thỏ gì chứ, rõ ràng là một miếng kẹo mạch nha dứt mãi vẫn không dứt ra nổi.
—-
Mối nghiệt duyên này giữa Thẩm Văn Hiên và Hàn Dữ Tiếu phải lội ngược dòng lên một tháng trước.
Lúc trước Hàn Dữ Tiếu chọn làm thêm cho night club này chính là vì không dễ bị trường học phát hiện, mà tiền lương ở đây cũng cao. Tuy rằng hắn dựa vào học bổng tiết kiệm được không ít tiền, nhưng còn chưa đủ để trang trải phí sinh hoạt.
Vốn thêm nửa năm nữa là có thể tiết kiệm được một khoản học phí năm nhất khá lớn rồi, kết quả không nghĩ tới, khi Thẩm Văn Hiên đưa bạn thân của cậu ta – Chung Nịnh đến night club để cưa trai thì lại vô tình bắt gặp phải hắn. Trường học không cho phép ra ngoài làm thêm, Thẩm Văn Hiên lập tức nắm được chứng cứ, nghiêm trang uy hiếp Hàn Dữ Tiếu — làm bài tập cho cậu ta.
Hàn Dữ Tiếu lại liếc nhìn Thẩm Văn Hiên, Thẩm Văn Hiên cầm điện thoại di động không biết đang tán dóc với ai.
Lúc ấy Hàn Dữ Tiếu đã nhìn ra, cái tên Thẩm Văn Hiên này chỉ biết to mồm chứ tâm địa lại không xấu, hoàn toàn sẽ không đi báo cáo cho trường học giống như những gì cậu ta đã nói. Cho nên sau khi hắn làm xong bài tập cho cậu ta, người xấu cấp bậc tiểu học – Thẩm Văn Hiên như thấy được hy vọng, còn muốn thuê hắn làm bài tập tiếp, hắn liền cự tuyệt.
Như hắn suy nghĩ, Thẩm Văn Hiên quả thực không gây khó dễ cho hắn, ngoại trừ thở phì phò trừng hắn vài lần, chuyện hắn đi làm thêm không hề lan đến trường một chút nào.
Vốn dĩ sự giao thoa giữa hai người bọn họ cũng chỉ dừng lại như vậy thôi.
Nhưng mà một tuần trước hắn ngàn lần không nên, vạn lần không nên xen vào việc của người khác, cứu được Thẩm Văn Hiên.
—-
Hàn Dữ Tiếu nghĩ đến chuyện đó lập tức cảm thấy đau đầu, trên mặt bánh bao của cái tên Thẩm Văn Hiên này quả thực viết đủ bốn chữ: ngốc nghếch dễ lừa.
Lúc Hàn Dữ Tiếu ra ngoài mua một số thứ, gặp được Thẩm Văn Hiên đang bị chặn đường vơ vét tài sản ngay trong một hẻm nhỏ. Thân thủ của Thẩm Văn Hiên cũng không tới mức quá kém, nếu một đối một một thì phỏng chừng vẫn có thể đánh thắng.
Nhưng đám lưu manh kia có đánh đơn mới là lạ, năm người vây quanh Thẩm Văn Hiên, cái tên cầm đầu còn cầm điếu thuốc lá cúi đầu định dụi vào gương mặt trắng ục ịch của Thẩm Văn Hiên.
Lúc Hàn Dữ Tiếu kịp phản ứng thì hắn đã ném hết đồ vật xuống, một cước đá bay cái tên lưu manh cầm đầu rồi.
Thân thủ của Hàn Dữ Tiếu luyện được từ nhỏ và trong võ quán bên cạnh, chờ hắn trừng trị đám lưu manh xong, Thẩm Văn Hiên vẫn đang ôm cặp sách ngây ngốc nhìn hắn.
Đến nay Hàn Dữ Tiếu hồi tưởng lại, cảm thấy não mình như bị úng nước ấy.
Hắn đỡ Thẩm Văn Hiên lên cái xe đạp tồi tàn của mình, đạp một đường lai người ta về nhà.
“Nhớ phải bôi thuốc lên miệng vết thương, đừng để bị viêm nhiễm.”
Hàn Dữ Tiếu đưa tới nơi xong đang định trở về, lại bị một đôi móng vuốt trắng nõn mập mạp bắt được.
“Cậu cũng bị thương.” Thẩm Văn Hiên chỉ vào vết thương đã ngừng chảy máu trên cánh tay hắn, không đợi Hàn Dữ Tiếu phản bác, lập tức chặn ngang kéo người đi vào nhà mình.
Hàn Dữ Tiếu đang chuẩn bị giãy giụa, nhưng lại nhìn thấy cái tên ngốc nghếch phía trước đột nhiên quay đầu lại, “Ba mẹ tôi đều không ở nhà, hôm nay bác gái cũng xin nghỉ rồi, sẽ không có ai hỏi tới hỏi lui cậu đâu.”
Vào hiện tại mà cái tên ngốc này vẫn còn cẩn thận suy nghĩ cho hắn, nhưng Hàn Dữ Tiếu thân là một gay trời sinh, nghe thấy câu ba mẹ tôi và bác gái đều không có ở nhà, nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ trong lòng.
Sau đó vừa lơi lỏng phòng bị, hắn đã bị Thẩm Văn Hiên ôm cánh tay kéo vào trong rồi.[Quyển II] Em có thể bao nuôi anh không? – Hoa Ngộ Nha