Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa: Andrea
Ngày công bố kết quả thi đại học, tảng đá trong đầu Thẩm Văn Hiên mới rơi xuống.
Điểm của cậu dư sức vào đại học S.
Hàn Dữ Tiếu lên tra với cậu, nhìn thấy điểm của cậu, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.
“Với mức điểm này, vào đại học S còn khá đáng tiếc.” Hàn Dữ Tiếu nhẹ nhàng nói, “Thật ra…”
“Đáng tiếc cái gì chứ.” Thẩm Văn Hiên không hề thấy đáng tiếc, “Nếu cậu không dạy bù cho tôi, đừng nói tới đại học S, khéo ngay cả cái mép của nguyện vọng hai tôi cũng không thể với đến.”
“Hơn nữa, tôi rất thích đại học S.” Thẩm Văn Hiên cười hì hì tiến tới, “Chỉ bằng việc nó nằm bên cạnh đại học T, tôi đã thấy cực kỳ thích nó rồi.”
Hàn Dữ Tiếu sờ cái đầu xù của Thẩm Văn Hiên, “Được, vậy nghỉ hè chúng ta sẽ lên xem phòng ở, thuê một nhà trọ ở gần đó.”
“Duyệt.” Thẩm Văn Hiên nằm trên chân Hàn Dữ Tiếu, “Tôi muốn có ban công, muốn nuôi mèo, không cần nhiều phòng, một cái là được.”
Giường cũng chỉ cần một cái, nhưng mà Thẩm Văn Hiên không nói, nói ra thì lại có vẻ như cậu đang cực kỳ khao khát vậy á.
–
Điểm của Hàn Dữ Tiếu cao hơn Thẩm Văn Hiên không chỉ một khoảng, Chung Nịnh cũng thế, nhưng lần này hạng nhất đều không phải ai trong hai người bọn họ. Trường bên cạnh vẫn luôn cạnh tranh với Dung Thành, có một nữ học bá đột nhiên xuất hiện, mỗi cuộc thi đều chiễm chệ xuất hiện trong mười thứ hạng đầu, rốt cuộc trong cuộc chiến thi đại học này lại một hơi đá bay cả Hàn Dữ Tiếu và Chung Nịnh, xếp hạng nhất.
Hàn Dữ Tiếu Chung Nịnh đều đứng thứ hai.
Thẩm Văn Hiên gần như muốn tức điên rồi.
“Tiền thưởng của Hàn Dữ Tiếu nhà tôi thì sao??? Mất toi như vậy?” Thẩm Văn Hiên không thể tiếp nhận, hạng nhất được thưởng ba vạn, xuống hạng hai chỉ còn một vạn.
Cậu cũng không phải kẻ hám tiền, nhưng mà từ lúc ở bên Hàn Dữ Tiếu, đã bắt đầu cẩn thận tính toán chi tiêu, giúp đỡ Hàn Dữ Tiếu kiểm kê lại gia sản, sợ Hàn Dữ Tiếu bị cậu ăn đến nghèo rách mùng tơi.
Hàn Dữ Tiếu lại không để ý nhiều như vậy, xoa xoa đầu Thẩm Văn Hiên, “Người ta dụng công khắc khổ hơn tôi nhiều, được hạng nhất là chuyện đương nhiên.”
Thẩm Văn Hiên còn quệt mồm, rầm rì ngồi trong lòng Hàn Dữ Tiếu.
Thật ra cậu cũng không quan tâm đến thành tích lắm, cậu chỉ là không chịu đựng được việc Hàn Dữ Tiếu bị oan ức, trong lòng lúc nào cũng có cảm giác Hàn Dữ Tiếu tốt hơn người khác về mọi mặt.
Lòng cậu nghĩ, nếu lúc trước Hàn Dữ Tiếu không đi làm thêm, tiêu phí nhiều thời gian như vậy, thì sao có thể kém hơn người ta chứ?
Còn cả Chung Nịnh, ngày nào cũng chỉ biết yêu đương, hiện giờ thì vui rồi, hạng nhất tuột khỏi tay luôn?
Cậu nghĩ như vậy lại thấy có chút hả hê, đứng lên đi gọi điện thoại cho Chung Nịnh, muốn xem thử xem Chung Nịnh có khóc lóc sụt sùi hay không.
Kết quả rất khéo, Chung Nịnh hàm hàm hồ hồ nhai miếng hoa quả mà Ngu Hành Chu gọt ở đầu bên kia, không hề cho cậu thời cơ lợi dụng.
“Sao tớ phải buồn chứ, Ngu Hành Chu nói ở trong lòng anh ấy tớ là thông minh nhất.” Chung Nịnh vội vàng rải cơm chó cho Thẩm Văn Hiên, “Ngu Hành Chu nói nghỉ hè này anh ấy sẽ dẫn tớ trở về nhà cũ của ảnh nha, thăm nơi mà ảnh đã lớn lên. Còn sắp xếp đi du lịch với tớ nữa. Với cả tớ vẫn học đại học trong Dung Thành, cho nên tớ có thể sống ở nhà của Ngu Hành Chu.”
Thẩm Văn Hiên không sợ, cậu không chỉ đã sớm tới thăm nhà tổ của Hàn Dữ Tiếu rồi, mà còn được tỏ tình ở ngay đó nữa cơ.
“Kỳ nghỉ hè này các cậu dự định làm gì?” Chung Nịnh hỏi.
Thẩm Văn Hiên chỉ chờ cậu ta hỏi, “Hai chúng tớ đều lên Yển Thành xem trường, tiện được nghỉ hè sớm lên xem phòng ở chẳng hạn, dù sao đại học cũng phải ở nhiều năm, không thể qua loa. Muốn sắm sửa đồ dùng trong nhà nữa.”
Mười phút sau, hai người rải cơm chó cho đối phương không thành công, tạm thời tan rã trong không vui, cúp điện thoại.
“Thẩm Văn Hiên thật đáng ghét.” Chung Nịnh tức giận nói với Ngu Hành Chu.
“Chung Nịnh đúng là một tên phiền phức.” Thẩm Văn Hiên lắc đầu với Hàn Dữ Tiếu.
Hàn Dữ Tiếu ngồi bên cạnh nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, nhịn cười đến đau cả bụng.
–
Vào buổi lễ tốt nghiệp, ba mẹ của Thẩm Văn Hiên đều không thể tới.
Hai người bọn họ vốn đã hẹn trước rồi, nhưng lại bị tình huống đột xuất ràng buộc.
Nhưng Thẩm Văn Hiên không để ý lắm, cậu đứng dưới tàng cây, call video trực tiếp cho ba mẹ.
“Chú ý nha… vị trí hiện tại của con là tại buổi lễ tốt nghiệp của trường trung học Dung Thành, trong ngày hè nóng bức này, con trai của ba mẹ tốt nghiệp rồi!”
Thẩm Văn Hiên cầm lấy gậy selfie, giơ lên chĩa camera vào mặt mình.
“Mà ở bên cạnh con, là người ngồi cùng bàn với con, bạn học Hàn Dữ Tiếu.”
Cậu chuyển camera về phía Hàn Dữ Tiếu.
Dưới ánh nắng, Hàn Dữ Tiếu mặc áo sơ mi đen trắng với quần jean, tóc vuốt ra sau, khuôn mặt non nớt nhưng cực kỳ đẹp trai sáng sủa, trầm ổn hơn đám con trai đang nhảy tưng tưng ngoài kia rất nhiều.
Tuy rằng Hàn Dữ Tiếu không phải là lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ của Thẩm Văn Hiên, nhưng vẫn có chút khẩn trương, vừa mỉm cười nói xong câu “Cháu chào cô chú,” đã nghe thấy cái loa nhỏ Thẩm Văn Hiên hô lên với ba mẹ mình.
“Ba, mẹ, con có lời muốn nói với ba mẹ.”
“Chính là về Hàn Dữ Tiếu nha, ba mẹ cũng quen cậu ấy rồi, bây giờ cậu ấy là bạn trai con!”
Thẩm Văn Hiên cười khì khì, tiến lên xuất hiện trong màn hình với Hàn Dữ Tiếu, hôm nay cậu và Hàn Dữ Tiếu mặc đồ đôi, kiểu dáng áo sơ mi giống nhau, Hàn Dữ Tiếu là đen trắng, còn cậu chính xanh da trời kết hợp với màu trắng.
Hàn Dữ Tiếu bất ngờ bị công khai, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì mới tốt, lúc làm bài thi chưa từng bị bí bách, nay lại đứng máy trong thời gian này.
Hắn lúng túng, có phần chột dạ đối diện với ba Thẩm mẹ Thẩm.
Chỉ có Thẩm Văn Hiên vẫn còn hoạt bát như một con quay.
Thẩm Văn Hiên nhón chân, tận lực đứng thẳng hàng với Hàn Dữ Tiếu, cậu tới gần màn hình hỏi ba mẹ mình, “Có phải bạn trai con đẹp trai lắm đúng không? Cực kỳ giỏi luôn đó, con nói cho ba mẹ nè, lần này cậu ấy đứng thứ hai toàn thành phố á.” Tuy rằng vốn phải là hạng nhất.
Trong video, ba Thẩm mẹ Thẩm quay sang nhìn nhau.
Mẹ Thẩm: Nhìn đứa con trai không đứng đắn này của ông đi.
Ba Thẩm: Con nó cũng không phải do mình tôi sinh… không phải bà cũng có phần à?
“Ừ đẹp, đẹp trai lắm lắm.” Mẹ Thẩm sốt ruột liếc nhìn gương mặt bánh bao của con mình, bao giờ thì thằng nhóc hư hỏng này mới có thể trưởng thành vậy, hành động chẳng có tí tin cậy nào.
Nào có ai giới thiệu bạn trai trong tình huống này chứ, rồi sao nào, còn muốn bà chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc qua video chắc?
Nhưng bà nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Hàn Dữ Tiếu, lại nở nụ cười, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Hàn Dữ Tiếu lộ ra vẻ mặt bối rối như vậy đó.
“Bạn học Hàn,” mẹ Thẩm gọi hắn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười, “Làm phiền cháu quan tâm tới Hiên Hiên nhà cô chú rồi.”
Bà bất đắc dĩ mở miệng nói, tuy rằng bà và ba của Thẩm Văn Hiên đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý ngay khi nghe Thẩm Văn Hiên thường xuyên nhắc tới Hàn Dữ Tiếu rồi, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.
Bà vẫn có chút buồn vô cớ.
Bà chỉ có một đứa con trai là Thẩm Văn Hiên.
Khi còn bé thân thể Thẩm Văn Hiên không tốt, bà ôm Thẩm Văn Hiên đã khóc mệt đi tới đi lui trong nhà, đứa bé nhỏ như vậy, ôm trong tay gần như không có tí cảm giác nào. Bà nhìn khuôn mặt nhỏ gầy gò của Thẩm Văn Hiên, lòng chợt thắt lại.
Khi đó bà đã nghĩ, bà không mong Thẩm Văn Hiên phải giỏi giang hơn người, vượt trội xuất sắc.
Bà thầm nghĩ, chỉ cần con của bà sống một cuộc đời bình an vui vẻ là được rồi.
Hiện giờ Thẩm Văn Hiên vui vẻ hớn hở giới thiệu bạn trai mình cho bà, bà có thể làm gì đây?
Chung quy thì bà cũng không nỡ làm con mình phải đau lòng.
“Đợi cô chú về rồi gặp mặt chính thức, ăn một bữa cơm đạm bạc đi.” Mẹ Thẩm cười nói với Hàn Dữ Tiếu, “Nhưng tay nghề của cô không tốt lắm, nên chỉ có thể mời cháu và Hiên Hiên ra ngoài quán ăn.”
Ba Thẩm ngồi bên cạnh nghiêm túc gật đầu. Ông ngồi thẳng người, rất muốn nghiêm túc tâm sự với Hàn Dữ Tiếu, lại bị mẹ Thẩm đẩy sang bên.
“Cháu chắc chắn, sẽ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt.” Sắc mặt của Hàn Dữ Tiếu đã hơi chuyển trắng, đời này hắn từng tham gia vô số cuộc thi, mỗi lần phát biểu nhận thưởng đều không khẩn trương như giờ phút này, “Cháu, cháu, cháu…”
Hắn cứ “cháu” hồi lâu nhưng vẫn không thốt lên lời, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu, “Cháu cực kỳ thích cậu ấy.”
Thật ra hắn từng có rất nhiều ý tưởng, nghĩ nên làm thế nào để khiến ba mẹ của Thẩm Văn Hiên từng bước tiếp nhận mình, nếu như cuối cùng ba mẹ của Thẩm Văn Hiên không tiếp thu được, vậy hắn phải tạo ra một căn nhà che gió che mưa cho Thẩm Văn Hiên.
Nhưng tất cả những gì hắn chuẩn bị, đều tan tác dưới ngày hè chói chang này.
Cách cái màn hình điện thoại, ba mẹ của Thẩm Văn Hiên cũng dễ tính hơn trong dự đoán của hắn rất nhiều.
Mẹ Thẩm bị Hàn Dữ Tiếu chọc đến cười thành tiếng.
“Vậy là tốt rồi.” Bà nói khẽ.
Vậy là tốt rồi.
Bọn họ không chất vấn tình yêu thuở niên thiếu có lâu dài hay không, cũng không hỏi tới ý định tương lai của hai cậu trai.
Tài sản của bọn họ đủ để cho Thẩm Văn Hiên sống đến cuối đời.
Hiện giờ bọn họ bận rộn như vậy, chính là hy vọng Thẩm Văn Hiên sẽ có được nhiều lựa chọn trong cuộc sống, thích là tốt rồi.
Bọn họ không trò chuyện với Thẩm Văn Hiên quá lâu, bên chỗ bọn họ đang là ban đêm, Thẩm Văn Hiên hoạt bát chỉ cho bọn họ nhìn đám người ở trong sân, xem bằng khen của mình, xong lập tức hối ba mẹ mình đi ngủ.
“Vậy đợi về nước rồi gặp.” Ba mẹ Thẩm Văn Hiên phất phất tay.
–
Thẩm Văn Hiên tắt video, quay đầu chuẩn bị cười nhạo Hàn Dữ Tiếu vì ban nãy rén quá, lại bị Hàn Dữ Tiếu ôm vào trong ngực.
Sau một lát, Thẩm Văn Hiên cảm giác được cổ áo của mình hơi ướt, giọt nước ấm áp đọng trên cổ cậu, lan ra khắp cổ áo.
Hàn Dữ Tiếu khóc.
Một Hàn Dữ Tiếu vẫn luôn cao lãnh bình tĩnh, giống như không có gì đáng để hắn biến sắc, thế mà lại khóc.
Hàn Dữ Tiếu ôm Thẩm Văn Hiên, người trong sân trường đi qua đi lại, tiếng người ồn ào, khắp nơi đều là tiếng cười và tiếng chụp ảnh, một người cực kỳ sĩ diện như hắn, vậy mà lại không quan tâm ôm Thẩm Văn Hiên vào trong ngực.
Hắn chưa bao giờ nói với Thẩm Văn Hiên, rằng hắn cực kỳ sợ Thẩm Văn Hiên sẽ không chịu nổi áp lực từ ba mẹ mà chia tay với hắn tới cỡ nào.
Không phải tất cả gia đình đều có thể tiếp nhận chuyện con của mình yêu người cùng giới.
Hắn không có gia đình quan tâm, không cần bất kỳ một ai đứng ra làm chủ cho hắn.
Nhưng hắn biết rõ Thẩm Văn Hiên không giống vậy.
Thẩm Văn Hiên có một gia đình ấm áp không cách nào vứt bỏ, có ba mẹ yêu thương cậu và một cuộc sống tốt đẹp.
Mà có khi chỉ cần ở bên Hàn Dữ Tiếu hắn, Thẩm Văn Hiên có thể sẽ mất đi thứ này trong chớp mắt.
Không phải hắn đang nghi ngờ tình cảm của Thẩm Văn Hiên đối với hắn, nhưng hắn sợ phải nhìn thấy Thẩm Văn Hiên bị ép buộc, khó tiến khó lùi.
Sợ Thẩm Văn Hiên bị hắn liên lụy.
“Cậu thật là…” Hàn Dữ Tiếu không dám ngẩng đầu, hai người bọn họ đứng dưới bóng cây, cũng không có ai trông thấy, nhưng mà bộ dạng hắn nước mắt tèm lem, đoán chừng sẽ bị Thẩm Văn Hiên cười nửa năm.
“Nào có ai come out giống như cậu chứ.” Hàn Dữ Tiếu nhẹ giọng bảo cậu. Hắn còn định để bốn năm đại học thay đổi một cách vô tri vô giác, Thẩm Văn Hiên thì hay rồi, đùng một phát come out luôn.
Thẩm Văn Hiên gãi gãi đầu, cậu quả thật suy nghĩ không chu toàn.
Nhưng câu kia nói thế nào? Được thiên vị thì sợ gì nữa.
Chính vì cậu biết ba mẹ mình hiểu rõ mình nhất, Hàn Dữ Tiếu lại tốt như vậy, sao cậu có thể giấu được chứ?
“Được rồi, tôi sai rồi mà, tôi thật sự sai rồi, tôi nên thương lượng với cậu trước.” Thẩm Văn Hiên biết vâng lời xin lỗi Hàn Dữ Tiếu, dỗ dành hắn.
Nhưng Hàn Dữ Tiếu rất ít khi yếu đuối như vậy, lòng Thẩm Văn Hiên thầm ngứa ngáy một chút, cẩn thận nâng mặt Hàn Dữ Tiếu lên.
Hàn Dữ Tiếu xấu hổ lau mặt mình, mím môi, nghiêm mặt, nhưng lông mi lại ướt đẫm, mắt cũng ướt, có chút ngượng ngùng nghiêng mặt qua một bên.
Đậu má, như thế thật quá phạm quy rồi.
Thẩm Văn Hiên còn chưa từng thấy qua thấy bộ dạng Hàn Dữ Tiếu đáng yêu như vậy, moe đến không vực dậy nổi, trái tim thương hoa tiếc ngọc bạo phát, thích đến không biết làm sao cho phải.
“Trông cậu thật đáng yêu.” Thẩm Văn Hiên trông mong nhìn hắn, nhưng vẫn có một câu cậu nuốt trong bụng không dám nói.
Cậu rất muốn chà đạp Hàn Dữ Tiếu.
Nhưng cậu không dám nói ra, cậu sợ Hàn Dữ Tiếu phản ngược lại, chà đạp cậu.
Hàn Dữ Tiếu liếc mắt nhìn cậu, cầm khăn tay xoa xoa mặt.
Hàn Dữ Tiếu lấy kính từ trong túi ra đeo lên, tuy rằng vẫn nhìn ra được đôi mắt có chút đỏ, nhưng mà có còn hơn không.
Thẩm Văn Hiên nín cười, cậu biết rõ Hàn Dữ Tiếu thích sĩ diện, cũng không đi góp vui với các bạn học khác, chỉ nắm tay Hàn Dữ Tiếu đi vòng vào con đường nhỏ không người.
“Hai ta đi hẹn hò đi.” Thẩm Văn Hiên vừa cười vừa nói.
–
Tháng sáu, hoa trong trường đều nở rộ, không khí mang theo khí trời ngày hè nóng bức.
Thẩm Văn Hiên vừa đi vừa bẻ bánh nước cho Hàn Dữ Tiếu.
“Chúng ta á, đại học cứ ở chung trước, tốt nghiệp đại học tôi sẽ theo cậu ra nước ngoài lĩnh chứng, sau đó tôi không chạy nổi nữa rồi.”
“Ê nè, thật ra tôi cũng không thích trẻ con lắm, nhưng mà con gái rất dễ thương. Cậu thích không, nếu thích vậy chúng ta nhận nuôi một đứa đi.”
“Nhưng mà lúc ba mẹ tôi nuôi dưỡng tôi đều phải lao tâm khổ trí… Thôi con mình cứ giống như cậu là tốt nhất.”
Đường rừng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng nói réo rắt sống động của Thẩm Văn Hiên vang lên.
Làn gió nhẹ nhàng chạm khẽ vào từng cái lá, ánh mặt trời nhảy nhót tung tăng rắc xuống từng vệt lốm đốm lên mặt đất.
Hàn Dữ Tiếu được Thẩm Văn Hiên nắm tay, hai người cứ thế bâng quơ đi về phía trước.
Thẩm Văn Hiên đi liền một mạch, chợt quay đầu lại nhìn.
“Ây, sao cậu lại khóc rồi?”
“Tôi, tôi đã làm gì sai phải không? Hàn Dữ Tiếu? Bảo bối?”
Thẩm Văn Hiên giật mình nâng mặt Hàn Dữ Tiếu lên.
Hàn Dữ Tiếu cười lắc đầu, hắn ôm Thẩm Văn Hiên, hôn một nụ hôn thật ướt át, xen lẫn nước mắt.
“Bởi vì rất vui, cũng rất thích cậu.” Hàn Dữ Tiếu áp tay của Thẩm Văn Hiên lên mặt mình.
Hắn nở nụ cười, cũng tự cảm thấy mình thật không có tiền đồ gì cả.
Thế nhưng Thẩm Văn Hiên thật sự rất tốt.
Cậu cho Hàn Dữ Tiếu toàn bộ những gì mà hắn mong muốn nhất.
Một ngôi nhà ấm áp tình thương mà hắn tưởng chừng như cả đời này đều sẽ không tìm thấy, Thẩm Văn Hiên đều đã mang lại cho hắn.
–
Dưới tàng cây, nơi mà không ai nhìn thấy, hai thiếu niên ôm lấy nhau, hôn một nụ hôn thật dài.
Đây là ngày hè tháng sáu.
Hết thảy giờ mới bắt đầu.