Không Đường Thối Lui

Chương 30: Chương 30: Chương 28




Trên những con đường này vào những ngày cuối thu tùy tiện tìm một chỗ xó xỉnh nào đó cũng đẹp như một bức tranh, gió lá nhẹ nhàng tung bay hạ xuống lề đường, tòa nhà lầu yên tĩnh vắng lặng, trên tầng gác không đóng cửa sổ, cho nên rèm cửa thỉnh thoảng sẽ bị lung lay khi có gió đi qua.

Vậy mà tiệm sách Mắt Mèo bà mẹ nó lại treo lên biển nghỉ ngơi.

Trong cửa tiệm, sáu chú mèo được bồi bổ một trận no nê, ăn xong liền nằm ườn ra một cái, trời nắng thì tắm nắng, trời âm u làm một giấc ngủ ngon. Còn ba người bên trong mặt ai cũng buồn xo, không biết ai đang hoang mang hơn ai.

(*)gốc là 贴秋膘 là một loại tập tục xảy ra vào những ngày lập thu, bởi vì trời mùa hè vô cùng oi bức, khẩu vị mọi người sẽ không tốt dẫn đến gầy đi, nên vào những ngày trời thu phải ăn nhiều bù đắp lại.

Vốn nghe xong Tào An Kỳ nói xong sư thật thì cảm xúc dồn dập ùa về mới đúng, thế nhưng hiện tại Tiêu Trạch và Lâm Dư lại xoáy vào một chuyện mới, tại sao mọi thứ Lâm Dư mơ thấy đều trở thành sự thật.

Tào An Kỳ chịu đựng quá lâu, vì không có ai tin nên lòng cô dần như tro nguội, tự bản thân bảo vệ lấy mình, không nghĩ tới một ngày sẽ có người chủ động đi hỏi những sự thật kia. Nhưng thứ làm cô bất ngờ nhất chính là, đối phương thế mà lại chịu tin mình.

Song, cô cũng hơi giật mình về chuyện Lâm Dư tại sao có thể mơ thấy, nhưng vẫn cố kiên định cho rằng đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Không hẳn chỉ là trùng hợp thôi đâu.” Tiêu Trạch phát hiện ra bản thân không còn yêu khoa học một cách nồng cháy nữa rồi. Cũng bởi vì từ cái hôm nhìn thấy trò kim thiền thoát xác của Lâm Dư, anh biết rằng bản thân dần chệch qua con đường đổ nát.

Trong một thời gian ngắn nên Lâm Dư không thể tìm ra nguyên do, hơn nữa trước mắt cậu vẫn cho là chuyện của Diệp Hải Luân và Tào An Kỳ quan trọng hơn. Sự thật câu chuyện chỉ nằm ở ba người họ, còn đối với người ngoài, chắc họ cho rằng chuyện này đã sớm kết thúc rồi.

Ban nãy Tào An Kỳ hơi kích động, giờ khóc xong mắt mũi đều ửng hồng, cổ họng cũng trở nên đau rát. Lâm Dư thấy thế liền chạy đi rót ly nước, đợi Tào An Kỳ bình tĩnh lại mới hỏi: “Trước khi phát nổ Diệp Hải Luân cũng làm những chuyện tương tự vậy với cậu sao?”

Tào An Kỳ lắc đầu: “Không có, trong lớp cậu ta vốn không nổi bật gì, cũng không nói nhiều. Tôi vẫn luôn trốn tránh nên không tiếp xúc được bao nhiêu với cậu ta cả.”

“Thật ra…” Cô có chút ngại ngùng, “Thật ra thì không phải lúc nào tôi cũng khó chịu đáng sợ đâu, có nhiều lúc dịu dàng lắm đó.”

Lâm Dư sững sờ: “Sao tự dưng khen mình vậy, vào vấn đề coi.”

Khuỷu tay trái của Tào An Kỳ đặt trên tay vịn đỡ lấy trán mà nói: “Sau đó, tôi nghĩ ra nhiều cách bảo vệ cho bản thân mình, cậu ta gọi điện thọai tới, tôi liền muốn nói rõ mọi chuyện, thế nhưng bộ dạng cậu ta cứ khép nép như vậy, giống như chưa từng làm qua cái gì vậy.”

Lâm Dư quay đầu nhìn Tiêu Trạch: “Anh ơi, có phải tâm lý của Diệp Hải Luân có vấn đề hay không?”

Tiêu Trạch không phủ nhận hay khẳng định gì, dù sao hiện tại vì tỏ tình không thành mà gây ra tin tức tai nạn không ít, nhưng chỉ vì một gậy này mà cho là tâm lý của người ta có vấn đề thì hơi quá rồi.

Việc tìm kiếm nguyên nhân nảy sinh ra vấn đề hơi khó, vì vậy Lâm Dư đặt sự chú ý vào chuyện tự bảo vệ bản thân. Lúc bấy giờ cậu mới nghiêm túc nói với Tào An Kỳ rằng: “Sau này cậu đừng đi ra ngoài vào buổi tối, đừng có như lần đầu tiên, khuya vậy rồi cũng bỏ nhà đi, lỡ như bị Diệp Hải Luân theo dõi thì làm sao bây giờ?”

Tào An Kỳ đã qua thời kỳ sợ hãi hiện tại đã rèn được không ít sự mạnh mẽ. Cô có chút do dự khi trả lời, nghĩ lại Tiêu Trạch và Lâm Dư cũng đã biết chuyện ba mẹ mình ly hôn, vậy không cần khó khăn mà giải thích thẳng: “Sẽ không đi nữa đâu, lần đó là vì ba mẹ tôi cãi nhau, giờ họ ly hôn, tôi có thể sống yên ổn rôi.”

Thời điểm kia Lâm Dư cũng có tính ra chuyện ba mẹ Tào An Kỳ cãi nhau, tò mò hỏi: “Tại sao ba mẹ cậu cãi nhau? Hai người họ ly hôn mà cậu còn vui được nữa?”

Tào An Kỳ vứt chìa khóa cho cậu: “Sao cậu tò mò quá vậy.”

“Chúng mình là bạn bè mà, phải biết quan tâm lẫn nhau chứ.” Lâm Dư nhận lấy chìa khóa rồi bỏ trên bàn, thật ra cậu cảm thấy có lỗi, lúc trước vì hiểu lầm có cái nhìn sai về Tào An Kỳ có cái nhìn, còn đồng tình với Diệp Hải Luân nữa chừ.

Nhìn thấy hai cô cậu bắt đầu tán dóc, đúng lúc gần đến buổi trưa, Tiêu Trạch liền đứng dậy xắn tay áo chuẩn bị lên lầu làm đồ ăn. Lầu một vào lúc này chỉ còn lại Lâm Dư và Tào An Kỳ, Tào An Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xoắn xuýt không biết nên về nhà ăn cơm hay là đi mua hamburger.

Về nhà thì An Tuệ Chi có tâm trạng làm cơm sao, mua hamburger thế nào cũng bị An Tuệ Chi lải nhải.

Lâm Dư nhìn chằm chằm vào cô, cậu vẫn muốn nghe kể chuyện nha.

Trước hết cô vẫn không mấy xoắn xuýt, chuyển qua ngồi ghế salong dài, Lâm Dư cũng nhanh chân chạy qua, hai người bây giờ cứ như ngồi xếp bằng trên giường tán dóc, còn thiếu dĩa hạt dưa đậu phộng thôi.

Thật ra Tào An Kỳ cũng không thích nói chuyện tám nhảm cho lắm, phần lớn thời gian cô đều tập trung vào việc học, thời gian còn lại thì trang điểm sửa sang. Thế nhưng ngày hôm nay thì khác, cô dám đem những lời nói chôn sâu đáy lòng cùng bí mật khó tin kể hết cho Lâm Dư, mà tên kia cũng là đứa nhóc con hệt như mình.

Hơn nữa cô còn phát hiện ra, được nói hết mọi chuyện rồi khóc một trận lại dễ chịu đến như vây.

“Cậu muốn nghe thật hả?”

“Thật chứ.”

“Cậu thật sự biết coi bói sao?”

“Thật luôn.”

“Vậy sao cậu không tính thử coi khi nào cái tên Diệp Hải Luân kia mới ngỏm?”

“Mặt cậu ta cũng thành ra vậy rồi, cậu đừng làm tôi khó xử.”

Gương mặt ửng đỏ vì khóc của Tào An Kỳ vội lộ ra nụ cười, sau đó muốn nói gì đó lại thôi: “Vậy cậu xem chuyện khác đi, cậu xem xem mẹ tôi kết hôn lần hai có hạnh phúc không? Mẹ tôi rất đẹp, bây giờ vẫn còn người theo đó nha.”

Lâm Dư cảm thấy như đang mang trong mình trọng trách, nghiêm túc gật đầu chấp nhận.

Tào An Kỳ cũng cảm thấy việc thầm thì mà gièm pha mấy chuyện không hay của nhà cũng ngại, vì vậy bắt đầu nói nhỏ: “Thật ra lúc tôi vừa lên cấp hai, Tào Quốc Vĩ bỗng nhiên chơi trò ngoại tình, mẹ tôi khi biết chuyện liền tha thứ cho ông ấy. Chắc là vì lúc đó mẹ thấy tôi còn nhỏ, muốn cho tôi một gia đình hoàn chỉnh.”

Rất nhiều người phụ nữ ngốc đều làm như vậy, đành bó tay.

“Sau đó Tào Quốc Vĩ chia tay với người đàn bà kia, không ngờ tới mùa xuân năm nay lại bắt đầu dan díu với một nữ nhân viên cùng công ty.” Lúc mới bắt đầu tào An Kỳ còn chú ý tới âm lượng, nhưng đến đoạn sôi máu liền không kìm lại được,”Mẹ tôi cũng thật là, xoay qua xoay lại phát hiện, phát hiện xong lại chọn cách tha thứ. Lần đầu vì vì tôi còn nhỏ, còn lần này là vì tôi sắp thi đại học.”

Tào An Kỳ thở dài: “Dì cả tôi mới làm cho mẹ tôi cương quyết được một chút, dứt khoát ly hôn, bắt Tào Quốc Vĩ từ bỏ tất cả(*). Kết quả mẹ tôi cứ lằng nhà lăng nhằng, làm tôi tức muốn chết luôn. Bản thân nh nhược như vậy, suốt ngày đe tôi ra làm lý do.”

(*) 净身出户(tịnh thân xuất hộ) Chính là chỉ ra khi hai bên quyết định ly hôn, thì người 1 ra yêu cầu cho bên 2 lúc rời đi không được nhận bất kỳ tài sản chung nào. Nói đơn giản dễ hiểu, chính là khi ly hôn người 1 sẽ yêu cầu người 2 từ bỏ tất cả tiền tài, chỉ mang thân thể của mình ra đi.

Năm cô học lớp mười, để thuận tiện cho việc đi học, bọn họ liền dùng khoản tiền cho vay để mua một căn hộ, bình thường chỉ có An Tuệ Chi ở cạnh chăm sóc cho Tào An Kỳ, cho nên không còn thời gian đâu chú ý tới Tào Quốc Vĩ.

Tên khốn kiếp Tào Quốc Vĩ kia vì thế mà tóm lấy cơ hội.

“Cái hôm đầu tiên tôi gặp cậu và ông chủ, chính là lúc hai người họ ngả bài cãi nhau, mẹ tôi đã sớm phát hiện ra, Tào Quốc Vĩ nói sẽ chia tay, thế mà bây giờ có thấy cái gì đâu. Cuối cùng mẹ tôi cũng phát điên lên, nhắc đến vấn đề ly hôn.”Tào An Kỳ khảy khảy móng tay, “Lúc đó tôi vừa mới tan học về nhà, vừa bước tới cửa liền nghe tiếng bà ấy quát to, nếu mà lúc đó đi vào thế nào cả hai người họ cũng bắt đầu cân nhắc này nọ, có khi dừng luôn không chiến nữa, vì thế tôi mới ra đường đi dạo một chút.”

Nói đến đây liền nổi giận: “Không phải chỉ ngồi ở cửa mấy người ăn hamburger thôi sao? Tự dưng gọi người dẫn tôi về đồn!”

Lâm Dư vội vàng rũ sạch quan hệ: “Là anh của tôi báo mà, lúc đó tôi vẫn cố khuyên nhủ cậu chứ bộ.”

“Anh của cậu tàn nhẫn quá, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.” Tào An Kỳ cũng xem như trút được phần nào sự bất mãn của mình, bắt đầu đi vào phần kết “Cái lần mà mẹ tôi tới đây tìm tôi, sáng Tào Quốc Vĩ lái xe đưa tôi đến truyền hình, khi đó mẹ tôi lại mềm lòng chịu hòa giải làm tôi tức đến mức chả muốn an ủi động viên gì bà nữa. Như lời dỉ cả tôi từng nói, lúc này vừa cảm thấy buồn bã bất hạnh, vừa tức giận mà không hiểu sao mình giận luôn.”

Lâm Dư cảm thán: “Dì sống không dễ dàng gì.”

Tào An Kỳ nói xong, mấy lời cuối cùng chỉ còn biết nhục mạ Tào Quốc Vĩ, ai không biết ông ta là ba đẻ cô còn nghi ngờ người này có khi là kẻ thù giết ba đối phương không chừng.

Lâm Dư đang bình tĩnh nghe kể chuyện tự dưng biến thành cùng ôm chung mối thú,luc này cậu mới nhận ra không biết ma xui quỷ khiến gì mà khiến bản thân hiểu lầm Tào An Kỳ rất nhiều, thì ra cái sự “không hiểu chuyện” của cô đều có nguyên nhân mà ra.

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Trạch một tay cầm dĩa cơm chiên trứng, tay kia cầm ba cái chén như một người gia trưởng nghiêm túc trong nhà.

Tào An Kỳ quả thật nghĩ rằng bản thân sẽ không có phần, do lúc trước Lâm Dư và Tiêu Trạch có ấn tượng không mấy tốt với cô, không lẽ bây giờ hai người đã chịu đồng cảm với tình cảm mà cô đang đối mặt rồi sao? Sau đó xóa bỏ hết hiểu lầm cùng cô làm bạn?

Tào An Kỳ không rõ lắm, Lâm Dư bưng một chén cơm chiên lên nói:”Tào An Kỳ, lúc trước hiểu lầm cậu là không đúng, giờ tôi mời cậu chén cơm này!”

“Ừm…” Tào An Kỳ cũng cầm chén lên, “Vậy cậu ăn trước đi.”

Lâm Dư quả thật đang rất là đói, cúi đầu ăn từng miếng, lúc ăn được một nửa phát hiện ra Tào An Kỳ đang nhìn Tiêu Trạch. Dù sao cũng là thiếu nữ trẻ tuổi hoa quý mùa mưa, cho nên có thể nhìn ra cô có chút ngại ngùng.

Cậu thấy kỳ quái mà hỏi: “Cậu đỏ mặt làm gì?”

Tào An Kỳ không trả lời, trái lại quay sang hỏi Tiêu Trạch: “Ông chủ, anh có bạn gái chưa?”

Lâm Dư nín thở, nghe Tiêu Trạch trả lời: “Chưa có.”

“Vậy anh thích mẫu người ra sao?” Tào An Kỳ tựa như con nai vàng ngơ ngác, “Anh đẹp trai, biết làm cơm, còn nuôi nhiều mèo, có phải là vì tiêu chuẩn chọn người rất cao hay không?”

Lâm Dư không nhịn được: “Cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đó nha!”

Tào An Kỳ liếc nhìn cậu một cái: “Mắc mớ gì đến tôi chứ.” Sau đó quay sang phía Tiêu Trạch, “Ông chủ nè, chị họ của tôi vừa đẹp người vừa đẹp nết, hay hôm khác tôi dẫn chị ấy đến đây mua sách cho hai người làm quen với nhau nha?”

Lâm Dư thở phào một cái, bà mẹ nó xém tí hù chết cậu rồi, vậy mà cậu cứ tưởng Tào An Kỳ sẽ thộ lộ chứ. Kết quả vừa mới thở xong, Tiêu Trạch lại ra vẻ như có hứng thú mà hỏi:”Năm nay chị họ cô bao nhiêu tuổi?”

Tào An Kỳ trả lời ngay: “Hai mươi sáu! Quá đẹp luôn!”

Lâm Dư mạnh bạo bới hai muỗng cơm chiên thật to mà ăn, suýt nữa đã bị nghẹn rồi. Cậu giấu mặt ở sau cái chén, chỉ lộ ra con mắt liếc trộm Tiêu Trạch thầm nói, anh định làm gì, chẳng lẽ anh đã thật sự động tâm với người ta rồi sao?

Ai có ngờ đâu Tiêu Trạch lại nhìn thẳng qua mắt cậu chứ.

Lâm Dư nhanh chóng cúi mí mắt xuống, nhìn chằm chằm mấy hột cơm giả ngu, cậu cũng không chen vào cũng không quậy gì, chỉ biết vùi đầu vào bát ăn một cách hăng say. Lúc này Tiêu Trạch đã ăn xong một chén, lúc múc chén thứ hai có nói rằng: “HHai mươi sau hơi lớn, tôi thích người nhỏ tuổi hơn.”

Tào An Kỳ vô cùng thất vọng lên tiếng: “Hai mươi sáu nhỏ hơn anh mà, vậy anh thích nhỏ hơn anh bao nhiêu?”

Tiêu Trạch nói: “Mười bảy mười tám gì đi.”

Lâm Dư xém tí cắt đứt đôi đũa luôn rồi, cậu rõ ràng đang ăn cơm chiên trứng, thế nhưng trong bụm cứ như có nồi sườn xào chua ngọt ấy, nhưng vẫn không rõ cậu thấy chua hay là thấy ngọt.

Tiêu Trạch đang ám chỉ cái gì sao?

Ám chỉ cho cậu nghe phải không ta?

Ở nơi này có một bạn nhỏ mười bảy mười tám tuổi nè anh, trăm phần trăm luôn!

Chén Lâm Dư đã hết sách cơm, nhưng mà chủ nhân của nó vẫn còn ngây người. Tiêu Trạch dứt khoát cầm lấy chén đối phương múc đầy rồi thấp giọng ra lệnh:”Ăn mau lên, đừng có thả hồn đâu đâu.”

Thiếu nam mới ăn có một bữa cơm thôi mà trong lòng chất chứ nhiều tâm sự ưu phiền, còn thiếu nữ kia vì không thể làm bà mối cũng than thở tiếc nuối.Cơ mà cái người gia trưởng nghiêm túc cẩn trọng kia có vẻ tâm trạng không tệ, ăn xong liền đứng dậy ra cửa làm một điếu thuốc.

Lúc này Mạnh Tiểu Tuệ bước ra, vòng hai vòng quanh chân anh. Lá gan của nó thật sự rất nhỏ, cho nên hai ngày nay vô cùng dính người. Tiêu Trạch ngồi xuổng vuốt lưng cho mèo, sờ một chút thì mới lên tiếng:”Gọi Tiêu Danh Viễn ra đây.”

Tuy Mạnh Tiểu Tệ không có thành tinh, thế nhưng cứ như nghe hiểu được tiếng người vậy, nó dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Tiêu Trạch. Tay Tiêu Trạch bao bọc cả đầu chú mèo, quay mặt vào nhà gọi Tiêu Danh Viễn. Tiêu Danh Viễn là chú mèo mạnh mẽ nhất trong đám, mới nhảy mấy cái đã đi đến bên cạnh Mạnh Tiểu Tuệ.

“Mở cuộc họp.” Tiêu Trạch ngậm thuốc lá, “Hai người có ý kiến gì với chuyện’Trâu già gặm cỏ non’ hay không?”

Tiêu Danh Viễn meo một tiếng, có vẻ như không nghe hiểu. Mạnh Tiểu Tuệ vẫn tiếp tục cọ đầu vào tay anh, nó cũng giống người bên cạnh không hiểu gì sất. Tiêu Trạch ấn tàn thuốc xuống, sau đó nhìn ra xa, “Khoảng mười tuổi, cảm giác như muốn bắt nạt người ta vậy.”

Tiêu Danh Viễn meo một tiếng rồi quay sang bắt đầu liếm lông cho Mạnh Tiểu Tuệ.

“Liếm mẹ mi chứ liếm, lúc nó bị bắt nạt thì mày đang ngủ ngon lành ở góc xó xỉnh nào hả?” Tiêu Trạch dùng ngón tay trỏ chọt chọt vào lưng Tiêu Danh Viễn, vậy mà Tiêu Danh Viễn cũng chả thèm quan tâm, còn liếm hăng hái hơn.

Lúc Tiêu Trạch quay lại, Lâm Dư và Tào An Kỳ đã ăn xong, cả một dĩa cơm chiên không còn hột cơm nào. Anh nhìn Tào An Kỳ vỗ tay một cái, ra hiệu cho cô tiến lại đây.

Lâm Dư cũng vòng ra sau quầy bar, lúc này cậu mới biết Tiêu Trạch muốn làm gì. Tiêu Trạch cho Tào An Kỳ nhìn xem đoạn video thu lại từ camera quan sát, nói:”Cũng chính bởi vì đoạn video này, tôi mới thậy cậu ta có gì đó không bình thường.”

Tào An Kỳ theo bản năng lùi về sau một bước, suýt chút nữa đạp phải chân Lâm Dư, tâm trạng bắt đầu lo lắng bất an:”Lúc kia Diệp Hải Luân cũng giống như vậy, liều mạng đè tôi xuống đất.”

Lông mày cô cau lại: “Nhưng sau đó cậu ta vẫn giống với lúc bình thường, dù cho gọi điện hay nói chuyện thẳng mặt cũng ra vẻ sợ sệt, giống như cái kẻ phát điên ngày đó là một người khác vậy.”

Lâm Dư cùng căng thẳng theo: “Đừng nói cậu ta bị tâm thần phân liệt nha?”

“Không đến nỗi đó.” Tiêu Trạch nhắc nhở Tào An Kỳ, “Sau cái lần hất cà phê kia, tôi thấy khả năng tự bảo vệ của cô rất cao, bây giờ cũng có thể hiểu được lý do vì sao. Có điều cô vẫn phải luôn tránh cậu ta đi, tránh gây xung đột gì tới cậu ta là được.”

Video phát xong đã dừng lại, có dò hỏi hay dặn dò gì cũng đã nói hết ra, nhưng mà Lâm Dư vẫn còn băn khoăn chuyện mà Diệp Hải Luân thỏa thuận ở trường học. Cậu nhìn thấy tâm trạng Tào An Kỳ đã không còn khẩn trương mới lên tiếng:”Tào An Kỳ, tôi có chuyện này muốn nói cho cậu biết.”

Tào An Kỳ hỏi: “Tốt hay xấu?”

Cậu úp úp mơ mở lên tiếng: “… Chắc là xấu.”

“Vậy tôi không nghe đâu.” Cả buổi trưa hôm nay Tào An Kỳ đã mệt mỏi rất nhiều, bây giờ mới ăn cơm có tí thoải mái nên không muốn nghe mấy chuyện không vui.

Lâm Dư bất chấp tất cả: “Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến việc Diệp Hải Luân lén lút thỏa thuận với nhà trường.”

Cậu quyết định đem chuyện Diệp Hải Luân từ chối tiền giải phẫu và yêu cầu được cử đi học đại học nói cho Tào An Kỳ, Tào An Kỳ nghe xong chỉ biết há hốc mồm, cứ như muốn mắng người nhưng lại không thể nào lên tiếng được.

Lâm Dư nhanh chóng rút ra khăn giấy cho cô: “Đừng khòc.”

Vành mắt Tào An Kỳ đỏ lên, cô tức đến mức không thể làm gì, chỉ có thể sinh nghẹn ra nước mắt. Cô nhận lấy khăn giấy, lau xong vò thành một cục đập lên trên bàn, cảm thấy bản thân sụp đổ nhưng chẳng có cách nào phát tiết ra.

Tiêu Trạch an ủi: “Sang năm sau là thi đại học rồi, giờ còn có thời gian thì cố nghĩ biện pháp. Nếu cân nhắc đến tình huống xấu nhất là cậu ta cử vào đại học cô chọn, thì cô nghĩ bản thân phải làm gì bây giờ?”

Tào An Kỳ khẽ cắn răng: “Tôi sẽ, sẽ đổi sang trường… Tôi cũng không biết nữa.”

Tiêu Trạch khuyên nhủ: “Đừng có sợ, mẹ cô chăm sóc cô vô cùng tỉ mỉ chu đáo, chắc là sớm tính tóan trong lòng tương lai con mình, khi nào về nhà thì hai người bàn bạc với nhau một chut.”

“Đúng vậy đó, giờ cậu đừng có sợ.” Lâm Dư khích lệ nói, “Thời điểm bất lực nhất cậu vượt qua được mà. Với lại dù gì chúng ta cũng là bạn bè, hai anh em tôi sẽ giúp cậu.”

Tào An Kỳ đã dần bình tĩnh lại: “Tôi không để ý mấy chuyện vụn vặt nào đâu, cậu ta cử đi học trường đó thì tôi đổi trường khác, không có gì quý hơn cuộc sống này cả.”

Lâm Dư nhớ tới cái lần tim cậu bị khó chịu phải đi bệnh viện, lúc đó Diệp Hải Luân cũng có nói, không có gì quý trọng bằng tính mạng bản thân mình. Bây giờ nghĩ lại quả thật là chuyện buồn cười mà.

Cậu đang nghĩ đi nghĩ lại gì đó bỗng nhiên hoảng hốt: “Anh! Lúc trước tim em tự dưng trở nên khó chịu đều là vì nhìn thấy Diệp Hải Luân, hơn nữa còn là sau cái lúc cậu ta bày tỏ hoàn cảnh của mình. Tiếp đó thì em mơ thấy mọi chân tướng, hiểu rõ trong nội tâm cậu ta có bí mật bị chôn giấu…”

Sau đó tự dưng cảm thấy cực kỳ căng thẳng: “Thế cái này có tính là thuật đọc tâm không ta…?”

Trước đây cậu từng khoác loác qua, việc mình rành rọt về xem tướng xem tay xem mệnh, còn có thuật tâm thuật cùng thiên nhãn, thế nhưng mười mấy năm trời dựa vào mấy chiêu trước kiếm cơm, không ngờ tới hai chiêu sau bây giờ đã bắt đầu hiển linh.

Câu nói kia của Lâm Dư làm hấp dẫn sự chú ý của Tào An Kỳ, hai người bắt đầu bô bô nghiên cứu, Tiêu Trạch ở bên cạnh nghe, tiện tay cầm quyển “Trang Tử”(*) trên bàn nhìn xem.

(*)Nam Hoa kinh (南華經) hay còn gọi Trang tử (莊子) là cuốn sách triết học nổi tiếng thường được cho là của Trang Châu thời chiến Quốc viết. Cuốn sách ngoài giá trị triết lý còn có giá trị nghệ thuật rất cao, được liệt vào hạng nhất trong lục tài tử thư của Trung Quốc.

Sau đó anh quyết định tin Lão Trang, yêu như thế nào, thì cứ thuận theo tự nhiên mà thôi.(*)

(*) Trong nội dung Trang Tử có một phần là Tiêu dao du: Nghĩa là thảnh thơi tự tại, phần này văn chương rất bay bổng, mượn hình ảnh con chim Bằng, con cá Côn để ví cái sự tự tại mà người ta nên hướng tới. Theo Vương Tiên Khiêm: “Tiêu dao tự tại là siêu thoát ra ngoài thế vật, theo lý thiên nhiên”. Theo Quách Tượng, thì tiêu dao theo quan niệm của Trang là “Vật tuy lớn nhỏ khác nhau (…) nhưng mỗi loài cứ theo thiên tính của mình, làm theo khả năng của mình”. Học giả Nguyễn Hiến Lê viết sách bình chú cho đoạn này, ghi ra ba điều kiện của sự tiêu dao tự tại, chính là: Phải thuận thiên tính – Không tùy thuộc một cái gì (phải được hoàn toàn tự do) – Vô vi – Hòa đồng với vạn vật.

Đã qua buổi trưa, An Tuệ Chi gọi điện thoại thối thúc Tào An Kỳ về nhà, Tào An Kỳ cũng không làm phiền hai người, thu dọn xong xuôi cặp sách chuẩn bị rời đi, trước khi đi vẫn nhìn Tiêu Trạch không thôi: “Ông chủ, anh không chịu người hai mươi sáu tuổi thật hả?”

Lâm Dư thầm nói tại sao chuyện này vẫn chưa chịu dứt vậy trời, nên chặn ngang: “Đàn ông con trai bọn tôi chỉ thích những người mười bảy mười tám thôi, hai mươi sáu già quá à, không thích!”

Tào An Kỳ bị bộ dạng của Lâm Dư làm cho sợ hết hồn, chỉ biết bĩu môi tuyệt vọng. Cô đeo cặp lên vai rồi chào tạm biệt với mấy chú mèo, lùc đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại xoay người.

Cô nhìn chằm chằm Tiêu Trạch cùng Lâm Dư trong chốc lát, sau đó cắn môi nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn hai ngưởi đã tin tưởng cô, cũng như mở lòng an ủi và đưa ra ý kiến giúp đỡ. Còn phải cảm ơn về ly kem, về chén cơm chiên trứng nữa.

Tào An Kỳ đã chạy đi khỏi, còn Lâm Dư trống rỗng nhìn ra cửa như người mất hồn. Cậu gặp phải Diệp Hải Luân, sau đó đồng tình Diệp Hải Luân, rồi cứ tự cho là bản thân mình đã lắng nghe một câu chuyện bi thảm, nhưng lại không hề nghĩ rằng sẽ xoay chuyển ra tình thế như lúc này.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ, đây là phương pháp Tiêu Trạch quen dùng để phá vỡ cục diện im lặng.

Lâm Dư quay đầu nhìn về phía đối phương: “Sao vậy anh?”

Tiêu Trạch nói: “Đàn ông con trai thích những người mười bảy mười tám tuổi? Hai mươi sáu già quá rồi?”

“Đúng vậy…” Vì tình thế ban nãy hơi cấp bách nên Lâm Dư mới nói đại thôi, thế mà lúc này khi bị Tiêu Trạch hỏi lại lập tức khẳng định, “Anh ơi, anh sẽ không thích chị họ của Tào An Kỳ phải không?!”

Tiêu Trạch nhìn hắn: “Hai mươi sáu quá già, vậy người hai mươi tám như tôi chắc là không ai muốn nữa phải không?”

Lâm Dư chỉ biết ngậm miệng mà thở, trên đỉnh đầu sắp bốc khói luôn rồi. Tiêu Trạch vẫn dùng ánh mắt như ngày thường mà nhìn cậu, thế nhưng giờ phút này cậu lại thấy cái nhìn đó tràn ngập dịu dàng.

Không chỉ tràn ngập thôi đâu, ba mẹ nó còn muốn tràn lan hết ra ngoài làm cậu chết chìm trong đó.

“Em, em!” Lâm Dư tự dưng biến thân thành nhóc nói lắp, “Em, em muốn nè… ”

Bỗng nhiên có một ông chú đi vào cửa: “Ông chủ, ở đây có cuốn “Thời đại viễn hành” hay không?”

“Ở đây còn bốn cuốn.” Tiêu Trạch đi ra khỏi quầy bar vòng tới giá sách, hờ hửng lấy sách bỏ vào túi thu tiền, còn giới thiệu đôi chút về cuốn sách nữa.

Lâm Dư tức giận muốn đập bàn, vất vả lắm cậu mới thành nhóc nói lắp, vậy mà Trần Hạo Nam lại phải đi tiếp khách!

Ông chú xách túi rời đi, Tiêu Trạch quay người nhìn thấy Lâm Dư vẫn còn ở trong quầy bar tập trung nín thở, cứ như đang nói với bản thân “không nên tức giận” vậy, Anh ung dung tản bộ đi qua, hít hít cái mũi hỏi:”Nãy cậu muốn nói cái gì?”

Hai mắt Lâm Dư trợn tròn, vọt thẳng về ghế sô pha: “Em nói là em muốn đi rửa chén!”

Cậu bỏ đống chén đũa bỏ vào trong chậu sứ sau đó ôm hai tay bưng lên lầu. Cậu tỏ tỏ ra cái vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không tranh màn thẩu chỉ tranh lời nói, khi quay đầu rụp phát là tỉnh mộng, để tên họ Tiêu kia biết được mấy đứa nhỏ đang trưởng thành lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa kìa.

Cậu vặn vòi sen đến mức lớn nhất, lúc này tiếng nước bắt đầu chảy ra ào ào, Lâm Dư lấy chén dĩa ra rửa, nước cũng dính hết vào tay áo. Động tác của cậu đột nhiên chậm lại, vì cậu nghe thầy tiếng bước chân đang tiến từ xa đến gần, còn gần như đã đi đến cửa.

Tiếng động vẫn chưa có ngừng, cậu nghe thấy Tiêu Trạch đang đi tới sau lưng mình.

Tiêu Trạch không làm gì, chỉ đứng ở phía sau giúp cậu xắn tay áo mình lên.

Mẹ nó, xắn có cái tay áo cũng quyến rũ người ta, nam nhân gần đến ba mươi đúng là có khác!

Lâm Dư rửa sạch đống chén kia xong liềm ôm cái tay ướt nhẹp của mình đi rửa lại bằng xà phòng thơm. Cậu vừa mới đi vào liền nhìn thấy Tiêu Trạch đứng trước bồn rửa tay trước bóp kem ra, xem chừng là chuẩn bị bôi lên mặt cạo râu rồi.

Lâm Dư rửa tay xong chà chà mấy bọt nước còn vương lại, sau đó cậu quay ra nhìn đối phương trước gương, không hiểu sao trong lòng lại nóng bừng bừng, giành lấy dao cạo râu. Lúc này Tiêu Trạch vẫn chưa thoa xong, lòng bàn tay vẫn còn dính đầy kem, cho nên cậu giúp anh thoa đều vị trí quai hàm trước.

“Anh ơi, em giúp anh cạo nha.”

Tiêu Trạch không mấy yên tâm: “Cậu biết làm không?”

Lâm Dư ra vẻ tài cao gan lớn: “Cái gì mà em không biết làm chứ.”

Lưỡi dao sắt bén chạm vào da, rồi dạo chơi dọc theo đi xuống dưới cầm san phẳng hết lớp bọt kem màu trắng kia, đồng thời cạo sách lớp râu ria ngắn mới mọc. Tay Lâm Dư di chuyển cũng trở nên cẩn thận tới mức không để ý bản thân càng ngày cáng gần tiêu Trạch.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Trạch, một tay cạo cho anh, còn tay khác nâng vai Tiêu Trạch lên, lúc sau còn nhẹ nhàng thở một cái lướt nhẹ qua mặt đối phương rồi xoay đi, không phát hiện ra đối phương vẫn đang nhìn ngó mình.

“Xong, sạch sẽ.” Lâm Dư bỏ dao cạo râu ra, sau đó kiểm tra lại lần cuối. Cậu quét mắt nhìn qua thì thấy chỗ bên phải vẫn còn dính lại một chút, lên tiếng “Còn một chút ở chỗ này nữa.”

“Ss!”

Cậu giơ con dao cạo râu lên định nhổ cỏ tận gốc, nhưng mà vừa nãy Tiêu Trạch mới lau sạch bọt trên mặt xong nên không đủ trơn, anh lại hơi nghiêng người gục đầu cho nên lưỡi dao bất ngờ cứa ra một vết thương nhỏ trên da.

Tiêu Trạch nhìn thấy máu tuôn ra, chỉ bình tĩnh rửa mặt rồi lau khô, dường như anh không hề cảm thấy đau gì cả. Lúc anh xoay người qua thì thấy Lâm Dư đang nắm chặt dao cạo râu căng thẳng nhìn mình, hệt như một nhóc con mới làm ra chuyện có lỗi vậy.

Anh lấy lại dao cạo răng rồi đem bỏ vào chỗ cũ:”Không sao.”

Mắt Lâm Dư nhìn thấy vết thương nhỏ kia ứ ra máu, từ chút một biến thành một giọt máu hoàn chỉnh cho nên không sao dời mắt nổi, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, đôi tay đang nắm chặt thoáng chốc buông ra.

Cậu mặc kệ!

Tiêu Trạch bất ngờ bị Lâm Dư ấn lên trước bồn rửa tay, sau đó cậu vịn bờ vai anh, rồi há mồm dán chặt vào vết thương trên mặt. Đôi môi mềm mại ấm áp kia mút mát lên làn da anh, chờ đến khi Lâm Dư buông ra lùi về sau, trên môi cậu vẫn còn dinh dính lại chút vết máu.

Phát điên xong (*), mặt còn nóng hơn nữa.

(*)头脑发热: ám chỉ một chuyện kích động đến mức không thể kìm chế được làm ra chuyện hơi khích.

Lâm Dư bắt đầu nói năng lộn xộn:”Em, em sống hơn ba trăm tuổi đều hút dương khí như vậy đó”

“Trứng bịp bợm.” Tiêu Trạch vương tay ôm lấy cậu dán chặt vào người mình “Vậy tôi phải làm gì với cậu bây giờ.”

Lâm Dư dường như có cảm giác bản thân đã thành công, trực tiếp nhìn Tiêu Trạch ưng thuận nói ra lời thề non hẹn biển: “Vậy sau này em… Chỉ hút của mình anh mà thôi.”

Cảm xúc của Tiêu Trạch giờ đây trở nên hỗn loạn rối ren, mẹ nó anh cảm thấy bản thân như chỉ cách trời cao một bước mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.