Không Đường Thối Lui

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Bận rộn khiến ta quên đi ưu sầu, lao động khiến người trở nên bình tĩnh. Cuối cùng Lâm Dư vẫn là bị Tiêu Trạch tha đến giúp đỡ, sửa sang dọn dép đến bảy, tám hòm sách cũ. Thân thể nhỏ bé của cậu sao có thể chịu cho nổi, cánh tay cuối cùng cũng không ngẩng lên nổi, không còn sức đâu quan tâm nghiên cứu chuyện đêm đó.

Buổi trưa trong cửa hàng không có ai, cậu co quắp ngồi ở trên ghế salong hóng mát, vén cái áo thun lộ ra khoảng bụng dưới, chỉnh cái điều hòa gió lạnh xuống thổi về phía cậu.

Tiêu Trạch gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó đến trước kệ sách tìm hai cuốn vừa nặng vừa to, lúc đi ngang qua chỗ Lâm Dư tiện tay ném một cái, cuốn sách vừa vặn trúng lên bụng của Lâm Dư.

Lâm Dư “Ui da” một tiếng, ôm sách xoa xoa: “Anh ơi, đây là cái gì?”

Tiêu Trạch kiệm lời, một chữ quý như vàng: “Sách chữ nổi.”

“Chữ nổi…” Lâm Dư sửng sốt chốc lát, trong vài giây này Tiêu Trạch đã đi đến cửa cho mèo ăn, cậu cúi đầu mở sách mở ra, đập vào mắt là mấy đốm nhỏ nổi lên, xem qua không hiểu mô tê gì.

Nhưng mà sách này là Tiêu Trạch chuyên môn tìm cho cậu, cậu không muốn cất đi.

Sáu con mèo tụ hợp lại ăn đồ hộp trên cái đệm trước cửa, ăn xong duỗi thẳng vuốt nhanh phè phỡn nằm tắm nắng. Tiêu Trạch đẩy cửa ra, thấy Lâm Dư ôm sách mà người cứ mơ mơ hồ hồ, liền hỏi: “Nội dung sách này viết về cái gì?”

Lâm Dư cả kinh, ấp úng mà nói: “Quyển sách chữ nổi này… Không giống với mấy cuốn sách bình thường…”

Mới vừa doạ lấy một câu, thì người đưa thức ăn cũng giao đến, Tiêu Trạch đi ra nhận đồ, đề tài đang nói giữa bọn họ tự nhiên đứt đoạn. Lâm Dư thở phào nhẹ nhõm, vui mừng tránh thoát một kiếp, nhưng sau đó lại có chút chần chờ.

Tiêu Trạch đưa cho cậu cuốn sách này, là thật lòng quan tâm cậu, hay đơn giản chỉ là muốn thăm dò?

Giờ Ngọ(*) ăn cơm không một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh phát ra từ TV. Khóa tầng một xong, bọn họ lên lầu hai dùng cơm, chỉ có mấy hộp thức ăn ngoài cho nên chỉ cần mười phút là xử gọn sạch, Lâm Dư chủ động dọn dẹp, đến khi rửa xong tay đi ra phát hiện Tiêu Trạch đã trở về phòng ngủ rồi.

(*) từ 11-13h trưa

Sau giờ ngọ là lúc trời nóng, tầng gác không thể lên, cậu chỉ có thể tắt ti vi ngồi bẹp trên trên sàn nhà lấy quả địa cầu ra chơi, chơi một hồi không nhịn được lại nghĩ tới hai mẹ con cụ bà Hoa, làm sao mà nghĩ hoài cũng không hiểu.

Lâm Dư tựa lưng vào ghế salông, vai bị mấy chữ nổi trên cuốn sách đâm trúng một cái. Cậu bị đau bò dậy, ôm sách nghiên cứu một phen. Nhưng mấy cái học thuật này cần có chuyên môn, cách hành như cách sơn(*), thật sự là càng nhìn càng không hiểu.

(*); không trong nghề không biết tình hình nghề đó

Sự tình cân nhắc không ra, sách cũng không biết nó có ý nghĩa gì, Lâm Dư cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.

Lúc này tiếng Tiêu Trạch từ trong phòng ngủ vọng ra: “Trứng bịp bợm, rót cho tôi ly nước.”

Được thôi, tốt xấu gì cậu cũng có thể bưng trà rót nước, Lâm Dư cầm ly nước đi vào phòng ngủ, thuận tiện cắp theo quyển sách kia. Cậu suy nghĩ một chút, nếu mà lát nữa Tiêu Trạch có hỏi cậu lại nội dung, không bằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chuyện sau đó thì từ từ tính tiếp.

“Anh ơi, anh buồn ngủ hả?” Cậu thấy Tiêu Trạch đang dựa vào đầu giường lười biếng xem tạp chí. Lâm Dư đưa nước cho đối phương, do dự chốc lát rồi ngồi xuống ở bên giường, ôm sách nói: “Anh ơi, thực ra em không xem được chữ nổi.”

Tiêu Trạch ngước mắt nhìn Lâm Dư, yên lặng uống nước chờ đoạn sau.

“Em… Em không phải do trời sinh, là sau đó mới bị mù, lúc mù không có học qua chữ nổi.” Lâm Dư cúi đầu, ủ rũ buồn bã, “Anh đừng có hỏi em sao em bị mù, em không muốn nói.”

Thât ra là vì tui chưa có bịa ra nên anh đừng có hỏi.

Tiêu Trạch nhìn chằm chằm Lâm Dư, không biết anh đang tìm kiếm kẽ hở hay là gì, Lâm Dư tự nhiên nhận được ánh mắt kia, trong lòng lo sợ bại lộ.

“Vậy cậu muốn học không?”

Tiêu Trạch vỗ chỗ bên cạnh mình: “Muốn học thì nói, tôi có thể dạy cậu.”

Lâm Dư kích động một tay xách quần, tay kia vuốt vỏ chăn bò lên giường vùi ở bên người Tiêu Trạch, nâng sách chuẩn bị lên lớp. Tiêu Trạch cầm lấy ngón tay trỏ của cậu, sau đó di chuyển tới mấy hình lồi xoa xoa, sau đó còn viết lên lòng ban tay cậu vài chữ, sau đó còn vô cùng kiên nhẫn nói rõ cái điểm lồi đó nghĩa là cái gì.

Lâm Dư bị khí tức của đối phương bao quanh, đã lâu lắm rồi cậu chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như thế, nên hiện tại có chút sốt sắng, cứ sợ lo lắng phạm sai lầm cho nên có chút hồi hộp. Trong sự hồi hộp đó còn xen lẫn hưng phấn khó mà nói rõ.

Giống với người đã lâu chưa tiếp xúc với mặt trời, đột nhiên nhìn thấy mặt trời sẽ dùng tay che mắt, nhưng vẫn không nhịn được từ trong khẽ hở ngắm nhìn ánh sáng.

Tiêu Trạch không phát hiện ra tâm tư của Lâm Dư, anh dùng phương pháp đơn giản dễ hiểu nhất giảng cho đối phương nghe cách nhận biết ký tự chữ nổi, lâu lâu cũng sẽ chêm thêm một câu ngoài lề.

“Sau này có chán tự mình đọc sách, đừng có làm phiền tôi.”

Lâm Dư không rõ Tiêu Trạch phiền cậu thật hay chỉ mạnh miệng, cậu chỉ nghe lọt tai nửa câu đầu, hỏi: “Sau này? Không phải anh muốn nhanh chóng đá em đi sao ?”

Tiêu Trạch ngẩng đầu sờ lên cái trán bị thương của cậu: “Ít nhất cũng phải chữa xong vết thương cho cậu.”

Lâm Dư cũng hiểu ra, người nọ vốn chỉ mạnh miệng.

Ký hiệu của chữ nổi tựa như người bình thường học Hán ngữ ghép vần, mấy chỗ lồi lên có thể sắp xếp thành vô số từ ngữ. Lâm Dư đưa tay, mặc cho Tiêu Trạch gõ gõ vẽ vẽ, cảm giác ngứa ngáy làm cậu cảm thấy buồn ngủ.

Vai Tiêu Trạch chùn xuống, đầu ngón tay hạ nét cuối rồi hỏi: “Tôi viết cái gì?”

Lâm Dư hừ hừ: “Trứng bịp bợm.”

Căn phòng nhỏ đến rèm cửa sổ không phất phơ được, nhưng cái giường lại đủ rộng cho hai người. Tiêu Trạch khép sách lại, bàn tay lớn nâng sau gáy của Lâm Dư đem người đặt lên gối. Anh cũng nhắm mắt chuẩn bị làm một giấc ngủ trưa.

Không phát hiện Lâm Dư lặng lẽ giơ tay, lau lau cái vết bầm trên trán.

Nhà sách Mắt Mèo treo bảng thời gian nghỉ trưa, ông chủ cùng em trai ông chủ nằm ở trên giường đánh một giấc tới hòang hôn. Đến lúc gần tối tới giờ tan tầm, trên đường xe nối tắp nhau tiếng kèn inh ỏi, có ngủ sâu cỡ nào cũng phải tỉnh dậy.

Tiêu Trạch ngậm thuốc lá ngồi ở cửa chơi đùa với mèo, tình cờ liếc mắt nhìn ánh tà dương đang từ từ chìm dần phía chân trời. Đỉnh đầu Lâm Dư rối bời, ngồi xổm ở bên cạnh nửa tỉnh nửa ngủ gật, không ngừng mà ngáp.

“Ngủ một buổi trưa rồi giờ còn muốn ngủ nữa?”

“Không biết sao, cảm giác không tỉnh được.” Lâm Dư ngửi thấy khói muốn sặc, vì vậy nhăn mày bịt mũi lại. Tiêu Trạch thấy thế bắt đầu trêu ghẹo, hút mạnh một ngụm sau đó nhả toàn bộ khói lên trên mặt Lâm Dư.

Lâm Dư phất tay tứ tung: “Anh là đồ thiếu đạo đức!”

Tiêu Trạch không tỏ rõ ý kiến, nhả mấy cái liền, lúc xong còn hỏi: “Có muốn thử hay không?”

“Thử chứ thử chứ.” Lâm Dư khẽ nằm nghiêng víu chặt lấy đầu gối của Tiêu Trạch, cư như đang nằm trên đùi anh. Cậu ngước đầu, mở miệng ra, tỏ ý đã chuẩn bị kỹ càng.

Tiêu Trạch lấy nửa đoạn thuốc còn đang cháy trong miệng ra, trực tiếp nhét vào trong miệng Lâm Dư: “Hút một ngụm rồi nhả ra, đừng có nuốt vào đó..”

Lâm Dư cắn một cái, ngặm chặt miệng khóa làn khói trong cổ họng. Chờ đến khi khói nhả ra, cậu nhẹ nhàng há mồm, màu trắng mây mù tản ra trước mặt Tiêu Trạch.

Cậu chưa hết thòm thèm: “Anh, muốn hút nữa.”

Tiêu Trạch đẩy cậu ra: “Tự mình mua đi.”

Công phu hút điếu thuốc cũng kéo dài đến lúc mặt trời lặn, buổi trưa hôm nay không vị khách nào, cho nên buổi tối muốn đóng cửa trễ chút. Hai người vẫn ngồi sau quầy bar, Lâm Dư mở sách chữ nổi mà chăm chỉ học tập, thỉnh thoảng nghe tiếng khách vào thì chào hỏi hai ba câu.

Gần nửa tháng nay Tiêu Trạch không có đến viện nghiên cứu, bưu kiện tài liệu giờ chất đầy như đòi mạng, có cái của cấp trên gửi tới, có cái của bộ bí thư gửi tới tới, còn có hai cái từ đồng nghiệp. May mà anh cũng tạm dừng công tác, nếu không chắc ngày nào cũng bị phiền chết cho xem.

Nhưng giờ phút này nhìn một đống văn kiện chưa đọc, ann lại có chút mềm lòng.

“Anh ơi, anh đang làm gì đó?” Lâm Dư nhìn thấy Tiêu Trạch đứng dậy muốn đi, không nhịn được lên tiếng hỏi một câu. Tiêu Trạch tắt máy vi tính, vừa bưng ly nước đá vừa lên lầu: “Tôi đi lên thư phòng, cậu trông cửa tiệm đi.”

“Vâng, anh đi vui vẻ.” Lâm Dư không cò kè mặc cả, chờ Tiêu Trạch đi lên liền ngoan ngoãn một mình trông coi cửa tiệm. Buổi tối đa số thường không có khách, mở máy điều hòa cảm thấy lãng phí điện, vì vậy cậu đóng máy đi, mở cửa thông gió ra.

Đợi đến hơn mười giờ, Lâm Dư đói bụng đi lên nhà bếp trên lầu gặm bánh mì, lúc đi ngang qua thư phòng thì nhìn thấy Tiêu Trạch đang tăng ca. Bộ dạng anh vô cùng nghiêm túc, không hề giống với lúc đùa cậu đến xù lông hay hung ác đuổi cậu chạy hụt hơi.

Tiêu Trạch đánh xong trang thứ ba nghiên cứu báo cáo, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dư đứng ở cửa, nhu nhu mi tâm hỏi: “Làm sao?”

Lâm Dư lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, em xuống đây.”

“Không có người nào thì đóng cửa tiệm đi, biết kéo cửa cuốn không?”

“Bíêt, nhưng kéo xong không phải là em đứng ở ngoài đường luôn hay sao?”

Tiêu Trạch nở nụ cười: “Vậy ở ngoài một hôm đi, ban đêm cũng mát mẻ.”

Lâm Dư cầm bánh mì đi xuống lầu, cậu vốn là cho là trong cửa hàng không có ai nên chuẩn bị khóa cửa, lại không nghĩ tới lúc đi qua giá sách thì thoáng nhìn thấy có vị khách đang ngồi xổm tìm sách, đoán chừng là mới vừa tới.

Hơn nữa còn mặc áo sơ mi cùng quần dài có chút quen quen.

Vị khách hình như cũng nhận ra cậu, xoay mặt nhìn cậu, trong ánh mắt không hề có bất kỳ biểu cảm nào.

Cha mẹ ơi! Người này không phải là người đàn ông đêm đó hay sao?! Rốt cuộc tên này là Lập Đông hay là Lập Xuân?! Trong phút chốc Lâm Dư đã hưng phấn bừng bừng, cậu trừng đối phương, nắm chặt cái bánh mì: “Đại ca! Anh là Xuân hay là Đông vậy? Đừng đùa giỡn với tôi nữa có được hay không!”

Đối phương nghi hoặc mà nhìn cậu, sau đó nhìn xung quanh một chút.

Lâm Dư vội vàng đi tới, lúc tới gần đối phương mới ngừng lại, mắt nhìn xuống người kia, bày ra bộ dạng hung ác tàn nhẫn cắn xé một miếng bánh mì lớn: “Lập Xuân! Chính là anh phải không! Tôi nhận ra kiểu tóc của anh!”

Ngươi đàn ông cầm sách ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cai này là phản ứng gì, chẳng lẽ là không đúng? Lâm Dư hồi suy nghĩ một chút, cụ Hoa nói tối nay Lập Xuân sẽ đi tàu hỏa về nhà, đồng thời Lập Đông cũng đi công tác trở về, cho nên cậu nhận lầm sao?

“Không phải Lập Xuân? Vậy… anh là Lập Đông hả?”

Người đàn ông đứng lên né tránh lui về phía sau, hắn lui đến cuối giá sách. Lâm Dư bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu là người mù mà, đột nhiên nhận ra trách sao không hù chết đối phương.

“Đại ca anh đừng sợ, chuyện này nói ra rất dài dòng…” Lâm Dư hạ thấp âm lượng, chỉ lo Tiêu Trạch nghe thấy sẽ chết toi, “Thực ra tôi nhìn thấy, chỉ đang giả bộ mù thôi, kiếm sống không dễ dàng mà, xin anh tuyệt đối đừng nói ra.”

Người đàn ông đó có vẻ không hề bị lay động, biểu tình ngạc nhiên như ban nãy.

Lâm Dư không biết như thế nào cho phải: “Hay vậy đi, anh không cần trả tiền quyển sách đó, coi như tôi tặng cho anh.”

Cậu nói xong cảm thấy có lỗi liền cúi thấp đầu, ánh mắt vừa đúng rơi vào tầng thấp nhất của giá sách, một ô sách đầy ắp, giữa các quyển sách không một kẻ hỡ. Nếu như rút ra một quyển sẽ làm cả ô bị lỏng lẻo

Lâm Dư nghi ngờ nhìn về sách trong tay đối phương, là cuốn “Hướng dẫn du lịch Nam Kinh”. Đây là sách cũ của cửa tiệm, mấy cuốn dạng này chỉ còn lại đúng một quyển, sáng nay cậu và Tiêu Trạch mới vừa thu dọn ở giá sách phía này, cho nên cậu vô cùng rõ ràng.

Lâm Dư chậm rãi rũ xuống, lần thứ hai nhìn về tầng thấp kia, chính giữa quyển “Hướng dẫn du lịch Tô Châu” và “Hướng dẫn du lịch Bắc Kinh” đang kẹp quyển “Hướng dẫn du lịch Nam Kinh” giống y như đúc.

Trong nháy mắt đó, cậu thực sự rất muốn khóc.

Bởi vì cậu thật sự sẽ không nghĩ chuyện sẽ xảy ra thế này, cảm thấy bản thân giờ như mấy kẻ ngu đần.

Lâm Dư ngẩng đầu lên, ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, hai tay nắm lấy nhau như muốn phát hết công lực, sau đó cao giọng rít gào: “Anh, anh ơi anh! Anh mau lại đây, có chuyện ma quái gì nè!”

Người đàn ông khiếp sợ nhìn cậu, sau đó sửng sốt một hai giây rồi bỏ chạy, Lâm Dư quay đầu lại đuổi theo, mới vừa chạy tới cửa liền bị một mỹ nữ tóc dài chạy vào đụng cho ngã sấp mặt!

Đệt! Cô gái phương Bắc có thể to cao đến một mét tám hay sao?

Lâm Dư bò dậy không biết người kia là Lập Đông hay Lập Xuân, cậu bị sự bất an sợ hãi trói buộc, không biết nên quay lại hay tiếp tục đi tìm. Mãi đến tận khi có tiếng bước chân trong nhà truyền đến, là Tiêu Trạch đi xuống lầu.

“Anh!” Lâm Dư vội vã chạy về hướng Tiêu Trạch, suýt chút nữa va vào ngực anh, “Trong cửa hàng có chuyện ma quái! Hắn cầm sách, nhưng sách vẫn còn trên giá kia! Anh nói xem hắn có phải người không!”

Tiêu Trạch mặc kệ cậu: “Gặp ác mộng thì đi rửa mặt, đừng có gào thét um sùm.”

Lâm Dư gấp đến độ nhảy đong đỏng lên: “Em không có nằm mơ! Là em tận mắt… nhìn thấy đó.”

“Ngu ngốc.” Tiêu Trạch giơ tay gõ đầu cậu một cái, “Pha chán trà uống đi, nếu không thì lên lầu ngủ.”

Người câm ăn hoàng liên, người mù gặp ma(*), mẹ nó toàn bộ đều là nỗi khổ không thể nói thành lời. Lâm Dư oan quá chừng, oan ức đến mức còn tự hỏi bản thân nếu thừa nhận bản thân mù sẽ có hậu quả gì.

(*) Hoàng liên là một vị thuốc Đông Y, ý là nỗi khổ không thể nói ra, về người mù thì cho dù nói ra cũng không ai tin.

Cậu khẽ cắn răng, quyết định không thèm đến xỉa, nhưng lúc này lại thấy Tiêu Trạch quăng hộp thuốc lá ra phía cửa.

Cứng đờ xoay người một cái, cậu liền thấy vị “mỹ nữ” ban nãy đụng trúng mình tiếp được gói thuốc lá rút ra một điếu, sau đó kéo rương hành lý đi vào, cười đến vạn phần xinh đẹp: “Đi du lịch thật là mệt chết người, lúc ở trọ còn phải đối chiếu thân phận gần nửa ngày trời.”

Tóc gáy Lâm Dư dựng đứng, giọng điệu tuy rằng điệu như gái mười sáu, nhưng bà mẹ nó sao trầm quá vậy!

“Mỹ nữ” nhả ra vòng khói: “Bé trai này là ai vậy?”

Tiêu Trạch giới thiệu cho hai người bọn họ: “Em họ, Lâm Dư. Bạn bè, Tiêu Nghiêu.”

Lâm Dư chần chờ nói: “Mạo muội cho hỏi, vị này là anh trai hay chị gái?”

Tiêu Trạch nói: “Là anh, nhưng cậu muốn gọi chị cũng không có vấn đề gì.”

“Hừ, đi chết đi.” Tiêu Nghiêu đến gần, hất suối tóc dài vô cùng yêu nghiệt rồi sờ mặt Lâm Dư, “Cưng cũng có thể gọi nghệ danh lăn lộn ngoài đường của anh – Tiểu Xinh Đẹp.”

Lâm Dư sợ đến run chân, cảm giác như người này sắp nhào đến hút hết dương khí của cậu vậy.

Tiêu Nghiêu hỏi: “Đúng rồi, ban nãy cưng xông ra ngoài chi vậy?”

Tinh thần phấn chấn của Lâm Dư ào tới, đây chính là người làm chứng! Cậu nghiêm túc trả lời: “Ban nãy có một vị khách lấy sách không trả tiền chạy mất, em đuổi theo anh ta, ban nãy anh có nhìn thấy không?”

Tiêu Nghiêu nói: “Trừ cưng ra anh có thấy ai đâu.”

Lâm Dư nếm trải tư vị tuyệt vọng, quay người đu quanh Tiêu Trạch: “Anh ơi, em sợ…”

Tiêu Trạch nắm eo cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai nói thầm: “Trong cửa tiệm lúc đầu chỉ có một con mèo, dần dần tăng lên sáu con, cậu có biết tại sao không?”

“Không biết…” Tim Lâm Dư đập bịch bịch.

“Bởi vì mèo có chín cái mạng, sáu con gộp lại năm mươi bốn cái, đúng lúc có thể trấn áp các linh hồn yêu ma trong tiệm. Người đêm nay cậu gặp phải là một trong số đó.”

Tiêu Trạch cứ như muốn dán sát vào tai cậu, âm thanh nhẹ vô cùng: “Lần sau đừng la to, nhớ là bé ngoan phải hỏi thăm người ta.”

Hai mắt Lâm Dư trợn tròn, than một tiếng quyết định quên đi chuyện ban nãy cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.