“Tiếu Tiếu, bánh kem của phòng Đại Đường có thể mang lên rồi đấy.”
“Không thành vấn đề, đến ngay đây.” Giọng nữ vang dội đầy sức sống truyền qua bộ đàm.
Trong phòng khách quý Đại Đường Thịnh Thế của club Giang Sơn, phục vụ Tiểu
Viên của phòng đó đặt bộ đàm xuống, lại quay về sảnh lớn rót rượu cho
khách.
Khách hôm nay là một nhóm mấy ông chủ trẻ tuổi tiêu xài
hoang phí, ví dụ như một trong số các vị khách đó đã tổ chức bữa tụ họp
này để chúc mừng sinh nhật cho bạn gái. Vừa nhìn bọn họ đã biết là quen
ăn chơi rồi, các trò giải trí nhiều vô số kể, gọi các loại rượu nổi
tiếng cứ như đùa, mấy cô gái hầu rượu cũng đã bị chuốc say hết hai
người, có người còn sờ sờ mó mó trên người cô gái đã say khướt như vũng
bùn, quả thật là có bệnh yêu xác mà. Nhưng mấy chuyện này đối với người
làm trong club đã lâu như cô chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, người có tiền
mà, càng nhiều tiền càng biến thái.
Nhưng hôm nay bên trong đám ngươi này dường như có một người đàn ông là ngoại lệ.
Người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, gương mặt góc cạnh rõ ràng, nhưng tổng thể
lại rất nhã nhặn, thậm chí có thể nói như một quý ông vậy, anh ta mặc
một chiếc áo sơ mi và quần dài màu đen giá trị xa xỉ, nổi bật lên vẻ
ngoài ấm áp lại thêm phần nam tính bí ẩn. Anh ta ngồi phía bên trái của
sô pha trong góc, không ca hát cũng không chơi đùa, trong một đám người
náo nhiệt có vẻ đặc biệt yên tĩnh, nhưng không có nghĩa anh ta không
được người ta coi trọng, ngược lại, dường như anh ta là nhân vật quan
trọng trong phòng bao này, mọi người đều không dám quấy nhiễu đến anh
ta, cũng sẽ không để cho anh ta cảm thấy buồn chán.
Thật hy vọng
có thể lọt vào mắt của anh ta, Tiểu Viên cầm lấy chai rượu ngoại và một
cái ly rỗng đong đưa đi qua đó, anh ta đang chơi xúc xắc với người khác, cô đứng bên cạnh rót rượu cho anh ta.
“Đoạn thiếu, ba con năm.” Một gã đầu đinh chơi với người đàn ông đó, giọng nói mang theo sự nhiệt tình quá mức vang lên.
Người đàn ông ung dung dụi tắt điếu thuốc, hời hợt nói: “Tao không muốn chơi nữa, biến đi.”
“Ơ?”
“Mày ngu đến mức câu này cũng nghe không hiểu hả?”
Tiểu Viên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin lời nói sỉ nhục người khác như thế lại từ miệng của người đàn ông lịch sự nhã nhặn này nói ra.
Người ngồi bên cạnh cũng nghe rõ câu nói của người đàn ông, bầu không khí náo nhiệt tan rã như quân bài domino vậy, dần dần ngay cả người đang hát
đến rất high cũng ngưng lại.
Không khí lạnh lẽo đột nhiên hạ xuống.
Chỉ có người đàn ông kia thoải mái bưng ly rượu Tiểu Viên vừa rót lên uống một ngụm.
Mặt của gã đầu đinh lúc trắng lúc xanh, Tiểu Viên liếc thấy ngón tay hắn
đặt trên đùi vì dùng sức mà chuyển sang màu trắng, sợ hắn có xu hướng
bạo lực, đang không biết nên tránh ra hay là lên hòa giải, lại nghe thấy hắn cực kỳ cứng ngắc cười hai tiếng, “Xin lỗi xin lỗi, sao em lại ngu
thế chứ, làm Đoạn thiếu mất hứng! Em biến đây, biến ngay đây!”
Mọi người xung quanh cũng cười rộ lên điều hòa không khí lại, chủ phòng bao cười ha ha nói: “Mặc Ngôn nói đùa thôi, mày còn tưởng thật à!”
Người đàn ông kia không nói gì, vẫn ngồi đó với vẻ mặt vô tội.
Lúc này cửa phòng bao được mở ra, một cái bánh kem ba tầng ghim một cây nến được đặt trên xe đẩy xuất hiện trước mặt mọi người, một nhân viên phục
vụ đẩy xe vào, nhân viên kiêm chức Tiêu Tiêu bê một bó hoa tươi đi vào.
Bầu không khí trong phòng bao thoáng chốc lên cao, chủ phòng vội vàng dắt
bạn gái đến chỗ bánh kem tiếp đón mọi người, sau khi các nhân viên hát
bài chúc mừng sinh nhật, Tiêu Tiêu cười tươi tặng bó hoa cho nữ chính
sinh nhật hôm nay.
Đợi nữ chính thổi nến xong, Tiểu Viên bắt đầu
cắt bánh, Tiêu Tiêu đưa phần bánh đầu tiên cho nữ chính, ai biết người
đẹp lại phẩy tay từ chối, bảo cô đưa đến cho người đàn ông áo đen ngồi
trên sô pha chưa hề đứng lên.
“Mời anh ăn bánh ạ!” Tiêu Tiêu tuy
không rõ mối quan hệ bên trong, nhưng cũng rất biết lắng nghe bê đĩa
bánh đi, mang theo nụ tươi với lúm đồng tiền đáng yêu vốn có, hai tay
đưa đến trước mặt người đàn ông đó.
Tiểu Viên căng thẳng nhìn bọn họ, nuốt nước miếng, lo sợ người đàn ông tâm trạng không ổn định kia
đột ngột trở mặt với người khác.
Người đàn ông lắc nhẹ ly rượu,
xoi mói nhìn Tiêu Tiêu mặt đầy tươi cười với vẻ hứng thú không rõ. Vẻ
mặt của anh ta rất chăm chú, tựa như người bị cận thị không đeo mắt kính mà nhìn đồ vật vậy.
Thời gian ngắn ngủi nhưng đối với người ở
sau lưng Tiêu Tiêu mà nói thì hơi dài. Bỗng nhiên ngón tay của người đàn ông nhúc nhích, tim của mọi người đều treo lơ lửng, Tiểu Viên tưởng đâu anh ta sẽ tạt ly rượu vào mặt Tiêu Tiêu. Câu nói muốn kêu cô ấy cẩn
thận cũng đã lên đến cổ họng rồi, nhưng lại thấy anh ta đặt ly rượu
xuống, một tay nhận bánh kem, còn nói một tiếng cám ơn lờ mờ.
Những người có mặt đều không nhịn được âm thầm thở phào một hơi.
“Không có chi, anh ạ.” Tiêu Tiêu hoàn toàn không hiểu tình hình vẫn giữ nụ
cười mỉm chi như trước, xoay người đi đưa bánh kem cho những vị khách
khác.
Đợi đến lúc mỗi người đều có một phần, mọi người đều hòa
thuận vui vẻ ăn bánh, không ngừng khen bánh kem ngon biết mấy, chủ phòng thương yêu bạn gái đến nhường nào, người đàn ông áo đen đặt đĩa bánh
xuống, một miếng cũng chưa ăn, lặng lẽ đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài
cửa.
Mọi người đều liếc trộm người đàn ông đã đi ra ngoài, trong
phòng bao chợt yên tĩnh, bỗng lập tức reo vang lên như pháo lép đột
nhiên nổ tung lớp vỏ, ai nấy đều vây quanh trước mặt chủ phòng.
“Anh! Đoạn thiếu khó hầu hạ quá!”
“Anh, em không chọc giận Đoạn thiếu chứ?”
“Anh, rốt cuộc phải làm thế nào thì Đoạn thiếu mới vui?”
Thoáng chốc chủ phòng phiền chết đi được, gã đầu đinh thấp thỏm bắt lấy hắn
lay lay, “Em sẽ không sao chứ, anh, em làm cho Đoạn thiếu tức giận rồi,
em sẽ không sao chứ hả?”
Chủ phòng không kiên nhẫn nói: “Không
sao! Cậu ta còn không đến mức vì chuyện cỏn con này mà quậy mày đâu, cậu ta không rỗi hơi vậy!” Nói xong hắn còn trách cứ một câu, “Đang yên
đang lành mày chạy qua chơi xúc xắc với cậu ta làm gì?”
Gã đầu đinh gào lên oan uổng, “Em đây chẳng phải không muốn để cho anh ta nhàm chán hay sao!”
“Chỉ mỗi mày thông minh à, tao không có tiếp đón cậu ta hay sao? Nói cho
chúng mày nghe, nếu như cậu ta không chủ động mở miệng, thì chúng mày
đừng lộn xộn qua đó, cẩn thận lại tự làm mình mất mặt đấy!”
“Tại sao vậy anh, Đoạn thiếu sao lại khó khăn vậy chứ?”
Chủ phòng trầm mặc trong chốc lát, mới từ từ nghiêm túc nhả ra một câu, “Cậu ta không được bình thường.”