Hôm đó Tiêu Tiêu
đã hoàn thành trận golf đầu tiên của đời người một cách khó khăn, vô
cùng vui vẻ ra về, ai ngờ kết cục lại là bi kịch: Cô với Nhiễm Huy đều
bị điểm danh.
Đối với chuyện bị điểm danh, Nhiễm Huy đột nhiên có vẻ như không mấy để ý nữa, bởi vì anh đã thấy được gia tài đồ sộ đáng
ngưỡng mộ của Đoạn Mặc Ngôn, đã có cảm giác tương lai của mình và Tiêu
Tiêu sẽ rực rỡ rồi đây. So với tạo mối quan hệ thân thiết với kiểu cậu
ấm như vậy, thì văn bằng khen thưởng gì đó của nhà trường đều mà đống
giấy phế thải mà thôi. Anh thường nói với Tiêu Tiêu là phải duy trì mối
liên hệ với Đoạn Mặc Ngôn cho thật tốt, vì so ra, thì Tiêu Tiêu càng
giống em gái của anh ấy hơn, cùng lắm thì mình cũng được coi như là em
rể. Anh hi vọng bạn gái hiểu được sau này Đoạn Mặc Ngôn nhất định sẽ là
quý nhân của bọn họ.
Tiêu Tiêu lại không nghĩ như vậy, cô ghét
nhất là giữa bạn bè với nhau dính líu đến chuyện lợi ích, bởi vì một khi xem bạn bè có giá trị lợi dụng hay không, thế thì mối quan hệ hữu nghị
đó đã biến chất rồi. Bọn họ rõ ràng không có lợi ích gì cho Đoạn Mặc
Ngôn hết, nhưng anh ấy vẫn hi vọng làm bạn bè với bọn họ, đã cho thấy rõ sự chân thành của anh ấy, cô không muốn khiến anh ấy thất vọng.
Nhiễm Huy nói hai lần cũng không thuyết phục được thì không nhắc lại nữa, anh biết Tiêu Tiêu là người cố chấp từ trong xương tủy, hơn nữa cô giữ thái độ như thế này chưa chắc đã không tốt, Đoạn Mặc Ngôn đã gặp qua nhiều
cô gái yêu tiền, có thể chính là vì Tiêu Tiêu ngay thẳng nên mới dành
cho cô sự tán thưởng. Tóm lại tất cả mọi chuyện cứ phát triển theo hi
vọng của anh. Như thế là được rồi.
Chớp mắt đã qua một học kì,
tuyết trắng phủ đầy trời đất, báo trước một năm nữa lại sắp kết thúc
rồi. Trước một ngày Tiêu Tiêu và Nhiễm Huy dự định đi mua vé xe về nhà,
thì Đoạn Mặc Ngôn gọi bọn họ ra cùng ăn cơm, hơn nữa còn lấy ra hai tấm
vé máy bay đưa cho hai người.
Nhiễm Huy biết thế này là báo trước bọn họ đã được anh ấy tiếp nhận chăm lo cho rồi. Cùng ăn cơm giải trí
thì không tính là gì, nhưng anh ấy lại chú ý đến chuyện riêng tư của bọn họ như thế, thì có nghĩa là anh ấy đã để tâm. Nhiễm Huy không khỏi có
chút đắc ý, dù sao không có bao nhiêu sinh viên đại học có cơ duyên như
bọn họ. Ngay lúc anh buột miệng vừa định nói tiếng cám ơn, lại nghe thấy Tiêu Tiêu bất ngờ giành nói trước: “Cám ơn anh, anh Đoạn, nhưng bọn em
không thể nhận được.”
Nhiễm Huy kinh ngạc nhìn về phía bạn gái.
“Tại sao?”
“Vé máy bay mắc quá, em vẫn là ngồi xe lửa về thôi.”
“Anh đã trả tiền giúp em rồi.”
“Anh Đoạn, cám ơn ý tốt của anh, nhưng em không cần đâu.” Quen biết với Đoạn Mặc Ngôn nửa năm, Tiêu Tiêu nói chuyện cũng không khách sáo lạnh nhạt
như trước nữa, “Thời gian gần đây em nghèo lắm, thật sự không có tiền
mua vé máy bay, nên chúng ta vẫn là trả vé máy bay lại đi, em dùng thẻ
sinh viên mua vé xe lửa được giảm nửa giá đó!”
“Một chút tiền thôi, đừng giành với anh mà.” Đoạn Mặc Ngôn lại đẩy vé máy bay mà Tiêu Tiêu vừa đẩy về đến trước mặt cô.
“Tóm lại là bọn em không thể nhận được.” Tiêu Tiêu lại đẩy trở về.
Bỗng chốc hai người giằng co không thôi.
Nhiễm Huy vội giải hòa, “Tiếu Tiếu, anh Đoạn chỉ là có ý tốt……” Câu nói của anh biến mất dưới cái trừng mắt của Tiêu Tiêu.
Ý tốt của Đoạn Mặc Ngôn bị từ chối, hàng mi hơi khép lại, “Sao lại không cần?” Anh tưởng cô sẽ rất vui.
“Em không có tiền.” Tiêu Tiêu cười đùa tí tởn, “Bọn em đã được anh chăm lo
cho rất nhiều rồi, sao có thể mặt dày mà nhận thêm vé máy bay chứ?”
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày nhìn cô một lúc, “Em không cần thì vứt nó đi, anh không có thói quen trả đồ.”
Tiêu Tiêu sẵng giọng, sau đó vẫn cười nói: “Vậy em đi trả dùm anh nhé, sau đó đưa tiền lại cho anh.”
“Anh không để tâm chút tiền đó, bữa cơm này cũng gần bằng tiền vé máy bay
của hai người rồi, có phải hai người cũng muốn trả tiền bữa cơm này lại
cho anh không?”
Tiêu Tiêu sửng sốt, măt của cô trước là đỏ ửng cả lên, sau đó lại nhanh chóng tan đi, trở nên trắng bệch.
Mỗi lần bọn họ ra ngoài đều là nới Đoạn Mặc Ngôn đã đặt chỗ hết rồi, xưa
nay đều không để cho bọn họ phải lấy ra một đồng nào, có bảo bọn họ trả
thì bọn họ cũng trả không nổi. Cô cũng từng nói qua muốn làm chủ xị mời
Đoạn Mặc Ngôn ăn một bữa cơm gì đó, nhưng Nhiễm Huy nói anh ấy nhất định sẽ chướng mắt chỗ bọn họ chọn, hơn nữa Đoạn Mặc Ngôn cũng hầu như là
lấy cớ để lần sau mà từ chối.
Có phải vì vậy, nên anh Đoạn cho
rằng hành động của cô là đang làm kiêu? Thực ra có phải mình thật sự đã
làm mình làm mẩy quá rồi không?
Bầu không khí trở nên lúng túng
khác thường, Nhiễm Huy vô cùng khó chịu, anh cảm thấy lòng tự tôn của
anh bị chà đạp, thậm chí muốn đi khỏi đây ngay tức thì, nhưng anh hiểu
rất rõ, nếu như mình kéo Tiêu Tiêu đi, cũng đồng nghĩa giữa họ với Đoạn
Mặc Ngôn coi như xong rồi.
“Sao thế, anh nói sai à?” Đoạn Mặc Ngôn lạnh lùng thêm vào một câu.
Cuối cùng cũng không vui mà tan rã.
Về đến trường học Nhiễm Huy không khỏi oán trách Tiêu Tiêu, “Tiếu Tiếu,
người như anh Đoạn ấy, tiền nhiều đến mức không có chỗ xài, một ngàn hai ngàn đối với anh ấy có là gì đâu? Chỉ là mấy tờ giấy thôi! Lại nói anh
ấy cũng có ý tốt thôi, em không chỉ không nhận ý tốt của người ta, còn
chọc người ta giận nữa, kết quả còn tự làm cho chúng ta khó xử, sao phải vậy chứ?”
Trên gương mặt luôn mang nụ cười ngọt ngào mất đi vẻ
thoải mái ung dung, Tiêu Tiêu mím chặt môi không nói lời nào, hai tay
siết chặt quai ba lô ở hai bên vai, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Nhiễm Huy đá một cái lên lan can sắt bên cạnh, “chậc” một tiếng, đi theo phía sau cô.
Tiêu Tiêu không về kí túc xá, mà dạo một vòng đến hành lang sân vận động của trường ngồi xuống, một hồi lâu cũng không nói gì.
Nhiễm Huy đứng bên cạnh cô một lúc, thật sự nhịn không được nữa, lớn tiếng kêu lên, “Tiếu Tiếu.”
“…… Có phải đây chính là cái gọi là chênh lệch không?” Giọng nói rầu rĩ
truyền ra từ cái đầu đang rũ xuống, “Tầng lớp? Giai cấp?” Môn đăng hộ
đối, xã hội thượng lưu, giai cấp bình dân. Lúc trước cô không cho rằng
tiền sẽ ảnh hưởng thế nào, tiền của bạn là của bạn, chỉ cần có lòng,
người không cùng tầng lớp vẫn có thể trở thành bạn tốt. Nhưng hiện thực
đã cho cô một bài học, không có tài sản thực lực tương đương nhau, thậm
chí ngay cả chỗ ăn cơm cũng không giống nhau. Cô cho rằng cô và Đoạn Mặc Ngôn có thể qua lại bình đẳng với nhau, nhưng trên thực tế vừa bắt đầu, bọn họ đã nằm ở vị trí ỷ lại rồi.
Cô không hiểu, bây giờ cô cũng không biết sự kiên trì của cô có đúng hay không, không biết mình đang
kiên trì giữ nguyên tắc hay là đang tỏ ra nhỏ mọn, hoặc là đối với Đoạn
Mặc Ngôn thì không nhận ý tốt của anh ấy càng làm anh ấy không vui hơn
là tiêu tiền của anh ấy, bây giờ cô thật sự nghĩ không ra cái gì cả.
“Tiếu Tiếu.” Nhiễm Huy thở dài, ngồi xuống cạnh cô, “Em phải hiểu, xã hội này xưa nay không hề có quan hệ bình đẳng thật sự. Cho dù là ở trong nhà,
cũng còn phân chia vai vế cơ mà.”
Tiêu Tiêu im lặng hồi lâu, “Thế có nghĩa là anh Đoạn giống như bề trên trong nhà vậy, anh có muốn kết
bạn với anh ấy thế nào đi nữa, nhưng vẫn phải kính trọng vai vế của anh
ấy, giữa chúng ta rốt cuộc vẫn là có khoảng cách phải không?” Vậy nên
bọn họ phải giống như trẻ con đi làm người lớn vui lòng?
“Em nói như thế, thực ra cũng không sai……”
“Em không thích như vậy!” Tiêu Tiêu đứng bật dậy.
“Em có thích hay không cũng hết cách, thế giới này mấy ngàn năm nay đều
hoạt động như thế đó, cùng một tầng lớp mới có thể chơi với nhau được,
không cùng giai cấp muốn qua lại chẳng phải chỉ có thể thỏa hiệp và chấp nhận sao?” Nhiễm Huy kéo lấy tay cô, “Cho nên, em xin lỗi anh Đoạn được không?”
“Cho đến giờ em vẫn nghĩ mãi không hiểu, đợi em hiểu ra rồi hãy nói tiếp!” Tiêu Tiêu nóng nảy nói, rút tay ra đi về trước.
Viên Kha chở Đoạn Mặc Ngôn ngồi ở ghế sau đi đến khách sạn Mai Viên, club tư nhân ở trên đó là tăng hai trong buổi tối hôm nay của ông chủ, sinh
nhật của Nghiêm Khác, nhưng anh nghĩ hôm nay ông chủ không có tâm trạng
tốt để nói lời chúc mừng sinh nhật rồi, có lẽ nói không chừng còn là
người làm mất vui nữa kìa.
Anh ngước mắt lên kính chiếu hậu lén
nhìn Đoạn Mặc Ngôn đang nhận điện thoại, mặt dù vẻ mặt của anh ấy vẫn
bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức thậm chí không hề có một
chút cảm xúc nào, nhưng anh biết tâm trạng của ông chủ bây giờ tuyệt đối không hề vui vẻ.
Nguyên nhân chính là hai tấm vé máy bay bị anh ấy coi như giấy vụn vò thành một cục ở bên cạnh.
Bạn học Tiêu ở bên cạnh ông chủ nửa năm, không tính là dài nhưng cũng không ngắn, nhưng ít nhất ông chủ cũng chưa từng mất đi hứng thú với cô ấy,
trước bữa ăn tối anh ấy còn rất hăng hái, thậm chí còn từ chối tăng một
của Nghiêm Khác. Chỉ là vì sao lại……
“Xe lửa hay là máy bay?” Đoạn Mặc Ngôn bỗng dưng hỏi đối phương.
Đối phương hiển nhiên sửng sốt.
Đoạn Mặc Ngôn cúp máy, nhìn lên Viên Kha đang nhìn anh từ kính chiếu hậu, hỏi một lần nữa, “Xe lửa hay là máy bay?”
Viên Kha lập tức trả lời, “Máy bay.”
“Tại sao còn có người muốn ngồi xe lửa chứ?”
Viên Kha đã xác nhận suy đoán của mình, “Ông chủ, Tiêu Tiêu không chịu nhận vé máy bay à?”
“Tại sao?”
Viên Kha cẩn thận nói: “Có lẽ Tiêu Tiêu cảm thấy đã chịu ơn nghĩa, lòng tự
trọng không cho phép…… Mấy cô gái nhỏ thường có cảm xúc như vậy.”
“Lôi Tiểu Trúc vui lắm mà, tại sao chứ?”
Viên Kha hơi ngạc nhiên, không ngờ ông chủ sẽ đột nhiên nhắc đến Lôi Tiểu
Trúc, anh lại nhìn lên kính chiếu hậu, thấy ông chủ dường như thật sự
không hiểu, rất muốn nói với anh ấy lúc đó Tiểu Trúc cho rằng cô ấy với
Đoạn Mặc Ngôn đã yêu nhau rồi, cho nên cô ấy mới vui vẻ tiếp nhận mọi
thứ. Nhưng cho dù cô ấy không nghĩ rằng ông chủ yêu cô ấy, thì cô ấy
cũng sẽ nhận quà. Tiểu Trúc là một cô gái dễ dàng nhận quà tặng.
“Ông chủ, tính cách của hai cô gái này không giống nhau.”
Đoạn Mặc Ngôn rũ mắt liếc sang hai cục vé máy bay, khóe môi mím chặt hơi nhúc nhích.
Viên Kha nghe được ông chủ thấp giọng nói một câu “Phiền phức.”, thì đã biết bạn học Tiêu Tiêu đến đây là xong rồi.
Từng có mấy cô gái tốt ngây thơ cởi mở như Tiêu Tiêu xuất hiện bên cạnh ông
chủ, Lôi Tiểu Trúc chính là một trong số đó. Bốn cô gái đó kết cục cuối
cùng đều là bị vứt bỏ, bởi vì dường như ông chủ chỉ muốn cảm xúc vui vẻ
mà các cô ấy mang đến, thậm chí tình yêu mà bọn họ dành cho anh ấy đều
bị chê là “phiền phức”. Tuy sự việc của Tiêu Tiêu không giống như mấy
người trước, nhưng ông chủ đã nói hai chữ phiền phức, có nghĩa là anh ấy đã mất hứng rồi.
“Ông chủ…… Anh có muốn gặp Tiểu Trúc không?” Viên Kha nhân cơ hội hỏi.
“Gặp cô ta làm gì?”
“Hình như cô ấy tìm được bạn trai rồi, lại khôi phục vẻ rạng rỡ như xưa.”
“Cô ta khóc còn nhanh hơn cười nữa.”
Một câu nói vô tình đã triệt để tuyên bố Lôi Tiểu Trúc đã bị phán tử hình.
Nhớ đến gương mặt như hoa lê đẫm mưa, Viên Kha không khỏi có chút đau
lòng cho cô ấy.
“Quay đầu lại, về nhà.” Đoạn Mặc Ngôn hoàn toàn mất hết tâm trạng ra lệnh.
“Ơ? Nhưng anh Nghiêm……”
“Quay đầu.”
Viên Kha không dám nói nhiều nữa, trực tiếp bật đèn tín hiệu. Lời khuyên của đàn anh trước khi đi chính là đừng để ngài Đoạn nhắc lại lời nói đến
lần thứ ba.
Về đến căn nhà được thiết kế vô cùng có sức sống bởi
nhà thiết kế nổi tiếng, Đoạn Mặc Ngôn đi tắm trước, mở tiếng nhạc trong
nhà lên, bản giao hưởng số một “Spring” của Schumann lập tức chảy xuôi
vào trong phòng. Anh rót một ly whisky, ngồi xuống chiếc sô pha đơn, yên lặng lắng nghe hồi lâu, anh đặt chiếc ly rỗng xuống, tiện tay cầm di
động trên bàn lên, bật màn hình lên trầm ngâm nhìn tấm ảnh Tiêu Tiêu
cười tươi như hoa với lúm đồng tiền.
Lại phải đổi người sao? Anh nghĩ ngợi, chân mày nhíu chặt lại.