Mặc dầu không dễ dàng gì những Chelsea đã kiểm soát được mình trong suốt bộ phim Mars Attacks!, và đã không kể ra các đoạn hội thoại. Sau đó, cô lấy laptop và leo lên giường. Cô đặt máy tính phía trước đầu gối khoanh tròn và mở máy. Bức hình của Christian Bale, một anh chàng ăn mặc bảnh bao trong phim 3.10 to Yuna, xuất hiện trên màn hình nền. Cô chưa bao giờ gắp Christian Bale nhưng cô ngưỡng mộ bất cứ diễn viên nào đóng vai chúa Jesus trong phim này và Batman trong phim tiếp theo, trong cả hai phim đều là người thực thi công lý. Chắc chắn, anh ta cũng có một ít rắc rối gây ra tức giận. Cũng như Russell Crowe vậy, nhưng điều đó không làm cho cả hai người họ trở thành những diễn viên tồi. Mặc dầu cô phải thừa nhận rằng nếu Christian không học cách tự kiểm soát chính mình như Russell, cô sẽ phải kiếm một người nào khác để yêu từ xa.
Cô cắm card Verizon và vào mạng Internet. Cô cố ý không bấm vào các trang làm dấu của mình. Cô không muốn biết bất cứ điều gì về các chuyện ngồi lê đôi mách ở Hollywood hay đọc bất cứ những gì mà nhà sản xuất tìm kiếm cho các vai diễn trong một bộ phim nào đó. Khi cô quay lại L.A, cô sẽ liên lạc với văn phòng đại diện, báo với họ rằng cô đã quay lại và gửi hồ sơ năng lực của mình một lần nữa.
Mọi người trong gia đình đều nghĩ ràng cô bị lóa mắt. Có thể nhưng cô dựa chắc vào thực tế. Cô biết rằng ở Hollywood, có được một vai diễn sau độ tuổi 30 là điều dễ dàng như tìm kiếm một người đàn ông. Nhưng điều đó không có nghĩa là lựa chọn duy nhất của cô là trượt chân vào đôi Crocs, mua một con méo, và từ bỏ.
Trong khi tìm kiếm các bất động sản ở khu vực Seattle và lưu lại các trang có nhà và căn hộ mà cô nghĩ Mark có thể thích, cô nghĩ về cuộc sống của mình ở L.A. Phần nào của cuộc sống đó đã từng rất thú vị và cực kỳ vui vẻ, và cô cũng nhớ việc bù khú với các bạn của mình. Nhưng cuộc sống đó cũng có cả phần tối của nó nữa. Những câu chuyện kinh dị về tình dục và ma túy quá nhiều để có thể đếm được. Các diễn viên đến từ các thành phố nhỏ, mơ ước có được một cái gì đó lớn lao, nhưng rốt cuộc chỉ bị lợi dụng và bị vứt bỏ như rác rưởi. Sự tuyệt vọng khi chờ đợi các cuộc gọi casting thật sự kinh tởm, và cô đã không thể bỏ lỡ việc tranh giành cho từng vai diễn nhỏ và các vai phụ. Cô không bỏ lỡ việc đứng nơi dựng cảnh trong 10 tiếng đồng hồ, ăn mặc như một cô gái điếm với bộ ngực lồ lộ ra trong một bộ phim xưa. Cô thích đóng thể loại phim kinh dị. Cô thích được tham gia vào một vai diễn và trở thành một người khác chỉ trong một vài giờ. Điều đó thật vui là thú vị. Cô mong chờ được quay trở lại L.A và có được cơ hội dành các vai diễn ghi điểm chứ không phải là các vai lả lơi.
Tuy nhiên, điều cần thiết đầu tiên là cô phải mắc kẹt với anh chàng cầu thủ khúc côn cầu trên băng hay cáu gắt này trong 3 tháng.
Cô bấm vào một vài trang web khác và tìm thấy một vài lựa chọn khá hứa hẹn. Cô lưu lại các trang đó, sau đó thử tìm Mark trên google. Một bên mày cô nhướn lên vì ngạc nhiên khi nhìn vào hơn 1 triệu kết quả và hàng chục trang web người hâm mộ gọi anh là “Sát thủ” .
“Geez.” Anh ta đâu giống Brad Pitt cơ chứ.
Trên trang web chính thức của anh ta, cô xem những đoạn phim ngắn quay lại những lúc anh ta ghi bàn, trượt trên mặt băng với gậy khúc côn cầu vung cao trên đầu, hay thả găng tay và đấm đối thủ. Trong các cuộc phỏng vấn, anh ta cười, nói đùa và nói nhiều về việc chiến thắng ở giải Stanley Cup có ý nghĩa với anh ta và cả đội Chinooks nhiều như thế nào. Mỗi một trang có đầy các bức ảnh khác nhau về anh, tất cả đều trông mạnh mẽ và đầy mồ hôi khi anh đánh quả cầu. Các bức ảnh đủ các loại từ các bức ảnh với vệt máu trên mặt đến hình ảnh sạch sẽ bảnh bao và nụ cười tươi tắn trên môi.
Cô bấm vào một đường link và xem một quảng cáo mà anh ta đóng cho Gatorate. Trong đó anh chẳng mặc gì ngoài chiếc quần chơ hockey được mặc trễ bên dưới hông. Trên màn hình laptop, anh ta đang từ từ ngẩng đầu ra sau, đưa chai nước màu xanh lá cây lên môi, và uống cạn loại thức uống thể thao đó. Với sự hỗ trợ của ánh sáng xanh của đèn neon, từng giọt, từng giọt nước chảy ra từ khóe môi, chảy xuống hàm và một bên cổ anh. Một lớp lông đen bao phủ toàn bộ phần ngực lớn, và Bo đã đúng. Người đàn ông này có đến 8 múi. Nhưng những gì mà em gái cô không nhắc đến là phần lông bụng chảy dài từ giữa vùng bụng phẳng lì và bao quanh rốn trước khi ẩn sâu bên dưới chiếc quần sooc đó. Ôi bé yêu. Chelsea từng làm việc ở Hollywood và từng nhìn thấy nhiều cơ thể lực lưỡng của đàn ông. Cơ thể của Mark là trong những cơ thể gây ấn tượng mà cô nhìn thấy ngoài cuộc thi cơ thể ở Vinice Beach.
Cô đọc các điểm ghi bàn trung bình, không phải cô hiểu hết những gì được kể ra, nhưng ngay cả Wikipedia cũng nói rằng nó thật ấn tượng, vì thế cô cũng cho như thế. Cô tìm thấy một trang web của người hâm mô có một bức ảnh anh đang lướt đi trên sân băng, và cô bấm vào một đường dẫn với tiêu đề “Những câu trích dẫn của Bressler”
Cô lướt qua một vài trích dẫn về việc chơi môn khcus côn cầu trên băng trước khi ngừng lại ở câu “Tôi không vui mừng việc đứng vị trí thứ 2.” Cô không biết anh đủ rõ nhưng cô có thể tưởng tượng được việc anh ta nói như thế. Khi được hỏi cảm giác của anh như thế nào khi đội trưởng của Chinooks, anh ta đã trả lời, “Tôi chỉ là một trong số các thành viên. Trên xe buýt hay máy bay, tôi chỉ việc ngồi ở phía sau, chơi bài và cố để lấy được tiền của các thành viên còn lại.” câu nói khiến cô ngạc nhiên nhất là “Khi tôi còn bé, tôi biết mình muốn chơi ở giải khúc côn cầu trên băng chuyên nghiệp. Cha tôi đã làm việc rất cực nhọc để có thể mua cho tôi đôi giày trượt, và bà nội luôn nói với tôi rằng tôi có thể trở thành bất cứ mẫu người nào tôi muốn.” Hầu hết mọi người đều cảm ơn cha mẹ, nhưng tại sao lại là bà nội? Điều đó thật khác biệt và không ngờ. Một nụ cười làm cong một bên khóe môi cô. Việc đề cập đến cha và bà nội làm anh ta giống người hơn. Sự thật, trong tất cả các bức ảnh và viedo anh xuất hiện giống người hơn là anh chàng cô hiện đang tiếp xúc. Anh hiện giờ có điều gì đó thật khác. Một điều gì đó khác biệt, không phải là cách anh ta đi và sử dụng bàn tay phải. Một điều gì đó thật u ám. Khó chịu.
Ở một trang web khác, người chủ trang web đã đăng lên ba bức ảnh khác nhau về chiếc Hummer hư hỏng nặng của Mark. Lần này cả hai bên lông mày của Chelsea đều nhướn lên vì ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng hư hại của chiếc xe. Người đàn ông này đúng thật là may mắn vì còn sống. Bức ảnh thứ tư là hình ảnh anh được đẩy ra khỏi bênh viện trên chiếc xe lăn xuất hiện ở trang thứ 2 của trang web. Bức ảnh có phần hơi mờ nhưng không thể nào nhầm lẫn được về đôi mắt đen nhánh đang trừng trừng từ khuôn mặt anh.
Đây rồi!
Đấy chính là anh. Đây chính là anh chàng mà cô đang làm việc. một anh chàng u ám, khó chịu và buồn rầu.
Cô biết rằng chấn thương ở đầu có thể làm thay đổi tính cách của một con người. Cô tự hỏi liệu nó có thay đổi tính cách của anh ta không. Nếu việc đó xảy ra, cô tự hỏi đến bao giờ anh ta mới có lại được nụ cười rạng rỡ và những mảnh đời vui nhộn đó. Cô chỉ lảng vảng ở đây trong 3 tháng cho đến khi cô có được 10 ngàn đô đó thôi.
Trên trang web chính thức của Chinooks, tập đoàn có tạo ra một phần lưu bút cho người hâm mộ, những người muốn để lại những lời chúc tốt đẹp cho sự phục hồi của Mark. Có hơn 7.000 người hâm mộ đã đăng ký viết những lời chúc sức khỏe với anh ta. Một vài lời nhắn thật dễ thương, và cô tự hỏi liệu Mark có biết đến việc so quá nhiều người đã dành thời gian viết cho anh ta không. Cô muốn biết liệu anh ta có quan tâm đến việc đó không.
Trước khi cô đóng laptop và tắt đèn để đi ngủ, cô tìm kiếm trên Google các địa điểm phẫu thuật thẩm mỹ ở khu vực Seattle. Cô chú ý đến nơi họ đã theo học và số năm hành nghề. Nhưng phần lớn cô thường nhìn vào các bức ảnh trước và sau của những lần thu nhỏ ngực. Cô không phải là một người hay ganh tị, nhưng sự đố kỵ đâm mạnh vào tâm hồn khi cô nghiên cứu các bức ảnh. Vì nhiều lý do khác nhau, cô cực kỳ muốn thu nhỏ ngực cớ D lớn của cô xuống cỡ C. Cô muốn được chạy nhảy mà không gặp bất cứ sự đau đớn nào. Không phải cô sẽ làm thế, nhưng thật tốt khi có được quyền lựa chọn. Cô muốn được mọi người công nhận một cách nghiêm túc như một người phụ nữ có kích thước trung bình. ở Hollywood, cô chỉ được thuê để là căng trang phục, chứ không phải vì khả năng diễn xuất. Và ở L.A, mọi người đều tự cho rằng cô đã nâng ngực, điều đó cũng luôn khiến cô tức điên.
Cô muốn quan hệ mà không cần bộ ngực nặng nề cứ nảy lên nảy xuống. Như cô hiện giờ, cô chỉ thích việc được làm tình khi mặc áo ngực. Cô cảm thấy thế thật tiện lợi, nhưng không phải tất cả đàn ông mà cô quan hệ đều thích điều đó.
Ngực cô đã có cỡ lớn khi cô lên lớp 10. Điều đó khiến cô thấy tủi nhục và đau đớn, nhưng chắc chắn đó là lý do Bo có một khoảng thời gian khó khăn trong việc tìm kiếm người đàn ông và những người phụ nữ nhìn hai chị em cô và cho rằng cả hai là những người phụ nữ cuồng dâm. Điều đó đến giờ vẫn gây trở ngại cho cô. Cô không hiểu được việc có một cặp ngực lớn có liên quan gì tới sự chung chạ tình dục bừa bãi cơ chứ. Sự thật là vì kích thước của bộ ngực nên cô lo lắng rất nhiều về tình dục so với những người phụ nữ khác mà cô biết.
Một trong những lý do lớn nhất mà cô muốn thu nhỏ ngực lại là cô muốn mọi người nhìn vào mắt cô khi nói chuyện, chứ không phải nhìn chằm chằm vào ngực cô. Cô thích, chỉ một lần thôi cũng được, gặp được một người đàn ông không liếc nhìn ngực cô. Một người đàn ông như Mark Bressler.
Cô nhăn nhó. Mark Bressler có thể không liếc nhìn ngực cô, nhưng anh ta là một thằng khốn trong nhiều tình huống khác nhau. Nhiều như cách anh ta trực tiếp công kích cô. Như sỉ nhục áo quần, sự thông minh và cả kỹ năng lái xe của cô.
“Này.” Bo ló đầu vào phòng, và Chelsea tắt máy tính vì Bo không nên thấy các hình ảnh trước và sau khi thu nhỏ ngực trên màn hình. “Jules vừa gọi và muốn hỏi chị liệu Mark có tham gia chơi trong giải golf của những người nổi tiếng của Chinooks trong một vài tuần tới không. Trước đây anh ta luôn tham gia.”
“Sao Jules không đi hỏi anh ta?”
“Vì Mark không trả lời điện thoại của anh ta.” Bo mỉm cười. “Nhưng giờ anh ta đã có chị.”
“Ừm. May mắn làm sao”
“Tối qua tôi có ghé qua một trang web mà Chinooks tạo riêng cho anh sau tai nạn. Nơi những người hâm mộ anh có thể vào và gửi cho anh các tin nhắn đặc biệt. Điều đó thật tuyệt.”
Mark ngồi ở bàn làm việc và đang nhìn bao quát các bất động sản mà cô trợ lý đã mở ra trên máy tính. Anh chỉ làm theo kế hoạch của cô vì anh thực sự muốn chuyển đi. Thời gian ở lại ngôi nhà này sau tai nạn của anh tính đến nay còn nhiều hơn so với năm năm qua. Hay ít nhất nó có vẻ như thế. Ngôi nhà là vật gợi nhớ thường xuyên về quá khứ của anh và những bức tường dường như đang nhốt chặt anh trong đó.
Anh dùng tay trái cào cào lớp râu lởm chởm trên cằm khi nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn khung cảnh vuông vức của một căn nhà trên màn hình máy tính. Anh đã tắm khi sớm, mặc chiếc áo phông và chiếc quần chạy bộ thường ngày, nhưng không buồn cạo râu vì anh không có ý định rời nhà trong hôm nay.
“Anh có biết về trang web đó không?”
Anh lắc đầu khi di chuyển chuột. Việc này thật khó với thanh nẹp cồng kềnh trên tay phải. Có thể một người nào đó đã nói cho anh nghe về trang web đó. Anh không thể nhớ lại. Có phải do thuốc hay cú đánh vào đầu đã làm cho ký ức trong 6 tháng qua của anh trở nên không hoàn hảo không. “Như một trang tưởng niệm sao?”
“Không. Đó là nơi mà họ có thể gởi cho anh những lời chúc cho sự phục hồi của anh. Hơn 7000 người hâm mộ môn khúc côn cầu trên băng đã viết thư và lời nhắn cho anh.”
Chỉ 7000 thôi sao? Mark ngước nhìn lên từ màn hình máy tính trên bàn làm việc. Anh nhìn phía trên bộ ngực lớn được bao bọc trong lớp diềm xếp nếp màu sáng chói, qua cổ đến đôi đôi mắt xanh của cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ngắn màu sắc quái gở, có thể là từ “Pucci”, và mang đôi giày sandal đế xuồng tạo nên âm thanh khắp sàn nhà khi cô bước đi. Vì cô, áo quần cô phải dịu màu đi.
“Anh sẽ trả lời chúng chứ?”
Không phải là anh không cảm kích với những người hâm mộ, anh thực sự cảm kích. Nhưng việc viết một danh sách mua tạp phẩm ngăn ngắn thôi cũng khiến anh chán ghét, chứ đừng nói đến việc viết trả lại 7000 email. “Không.”
“Anh có thể gửi một thư cảm ơn chung cho tất cả. Tôi thực sự nghĩ đó là một điều lịch sự nên làm.”
“Điều tốt là tôi không quan tâm cô nghĩ gì.”
Cô thở ra và tròn mắt nhìn anh. “Tôi cũng được hỏi liệu anh có dự tính tham gia chơi trong giải golf của những người nổi tiếng của Chinooks mùa hè này không?”
Cô như một con ruồi bay vo vo quanh đầu anh làm anh cực kỳ khó chịu. Quá tệ là anh không thế đập cho cô một phát. Anh thấy mình bị xúi giục với ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong một phút rằng chỉ cần một cú đập mạnh vào mông, có thể làm cô thấy bị xúc phạm và bỏ đi. Giờ chỉ mới hơn 10h trưa và anh cực kỳ mệt mỏi. Chuyên gia vật lý trị liệu của anh, Cyrus, đã tạt qua từ sáng sớm và họ đã luyện tập chăm chỉ trong một tiếng ở phòng tập trên lầu. Nhưng điều đó lại không làm anh mệt nhọc. Anh đã không ngủ đủ giấc đêm trước vì không uống thuốc ngủ. Phần nào vì anh muốn biết liệu còn cần nó không và phần nào vì anh không muốn bất cứ giấc mơ quái đản có cô trợ lý xuất hiện.
Cô nghiêng đầu sang một bên, phần đuôi tóc màu hồng pha đỏ tươi chạm nhẹ vào một bên cổ mềm mại. “Anh nghe tôi nói gì không, ông Bressler.”
“Thật không may là có.” Anh quay lại màn hình và nhìn vào bất động sản ở Newport Hills. Nó nằm trên nước và anh không thích lắm. Việc sống gần nước sẽ xuất hiện rất nhiều rệp. “Tôi sẽ không chơi trong năm nay.”
“Tại sao? Anh luôn chơi trước đây mà.”
“Tôi không thể chơi với một tay.” Điều đó không nhất thiết là sự thật. nếu anh muốn chơi, anh có thể chơi bằng cách dùng răng giữ lấy gậy.
“Tôi có thể giúp.”
Anh gần như bật cười, và bấm vào bất động sản tiếp theo mà cô ta nghĩ anh có thể thích. “Ừm, bằng cách nào?” Đứng phía trước và giữ gậy bằng tay phải trong khi anh giữ nó bằng tay trái sao? Anh nghĩ về phần lưng của cô tựa vào ngực anh, mũi anh vùi vào tóc cô, và tay anh trên tay cô trên chiếc gậy đánh golf chín iron. Bộ não anh trượt dốc không phanh, và một sức nặng kỳ quặc đang đè ép lên dạ dày anh.
“Tôi có thể tìm những câu lạc bộ dành cho người đặc biệt.”
Sức nặng quá bất ngờ đó khiến anh khó chịu. Chắc là do anh đã nhận ra nó. Anh đã không dám nhận bất cứ điều gì như thế trong một thời gian dài, nhưng anh không biết sức hút nặng nề đó là gì. “Một câu lạc bộ dành cho những người khiếm khuyết sao? Không cần đâu, cảm ơn.” Điều cuối cùng anh muốn là cảm nhận bất cứ điều gì đối với cô trợ lý. Không phải anh phản đối việc có cảm giác đối với phụ nữ một lần nữa, chỉ là không phải với người phụ nữ này.
Cô nghiêng người về phía trước và chỉ vào một căn hộ trên màn hình, và anh buộc phải nhìn vào bàn tay bé nhỏ với làn da mịn màng. Cô cắt ngắn các đầu ngón tay, và không sơn bất cứ màu gì lên đó. Thường thì anh rất thích màu sắc. Anh đưa mắt lướt nhìn tĩnh mạch xanh mỏng manh ở cổ tay cô. Cô đứng quá gần đến nỗi nếu muốn, anh có thể chạm môi mình vào khuỷu tay trần của cô và anh như đang được bao bọc bằng mùi hương nước hoa của cô. Nó có mùi của hoa và quả, giống cô vậy.
“Tầm nhìn từ các cửa sổ này thật ngoạn muc,” cô nói và tựa người vào sát hơn. Mái tóc cô rơi ra phía trước và bộ ngực mềm mại chạm nhẹ vào phía sau vai anh. Sức nặng ở dạ dày anh trượt xuống thêm một vài phân nữa và nếu anh không biết rõ chính mình, anh sẽ nghi mình đang hứng tình. “Tôi không muốn sống ở khu thương mại. Ở đó quá ồn.”
“Anh sẽ ở trên cao và sẽ không nghe thấy gì đâu.”
“Tôi đã không uống bất cứ loại thuốc ngủ nào. Tôi sẽ nghe thấy,” anh nói, và Chelsea click vào một ngôi nhà ở khu vực Queen Anne. Có thể cảm giác trong dạ dày anh liên quan đến việc uống thuốc của anh chăng.
Cô cười khúc khích kế bên tai anh. Âm thanh dịu dàng, nghe rõ cả hơi thở mơn trớn thái dương anh. “Cao trong ý tôi là về độ cao cơ.”
Anh gần như mỉm cười. Cho thấy tinh thần mấy ngày gần đây của anh hình như đang có vấn đề.
Cô nghiêng tới trước thêm một chút, áp cả người mình lên trên anh. “Căn nhà này gần một ngàn hai mét vuông. Nó có tầm nhìn tốt ra vịnh và chỉ có một tầng thôi. Tôi nghĩ nó có thể phù hợp với anh.”
Anh tự hỏi liệu việc cô đang làm có phải là cố ý hay không. Phụ nữ đã từng áp sát và cọ vào người anh kể từ ngày anh mới vào nghề. Việc đó cho anh biết họ muốn được làm tình với anh. Nhưng anh thật sự không nghĩ cô trợ lý nhỏ bé đang cọ người vào người anh vì cô ta muốn anh đẩy cô ta xuống bàn làm việc và làm tình với cô ngay tại đó.
Hay cô ta cũng nghĩ thế nhỉ?
“Bếp hoàn toàn được nâng cấp và đổi mới. Anh nghĩ sao?”
Anh nghĩ sao ư? Anh nghĩ về hình ảnh cô đang ngồi trên bàn trước mặt anh, hai tay anh đang đẩy váy cô lên cao. Vì cũng nhiều như việc yêu thích một cặp ngực đẹp, suy cho cùng Mark là một người đàn ông say mê những cặp chân đẹp. Phần đùi bên trong mịn màng của người phụ nữ là một trong những điều yêu thích của Mark. Anh yêu thích việc lướt lòng bàn tay mình len xuống làn da mềm mại ấm áp đó, rồi sau đó nó càng mềm mại và ấm áp hơn khi tay anh di chuyển càng ngày càng lên cao.
“Anh nghĩ sao?”
Sức nặng từ từ tiến xuống sâu hơn ngay bên dưới rốn và ngừng lại trước khi tiến xuống sâu hơn.
“Tôi không nấu ăn.” 6 tháng trước, anh chắc mình sẽ có thể bắn ra ngay.
“Anh không cần phải nấu.”
Sức nặng nóng ấm đó là điều mà anh cảm nhận được một thời gian dài trước đây và là điều cuối cùng mà anh muốn cảm nhận với người phụ nữ đang áp sát vào người anh. “Nói lại cho tôi nghe. Tại sao tôi phải tìm kiếm một ngôi nhà mới.”
“Vì anh muốn rời khỏi đây.”
Anh đặt tay trái lên bàn và đứng dậy, giữ thăng bằng phần lớn sức nặng của mình lên phần bên phải. Anh không cần cô can thiệp vào việc làm cũng như cố điều khiển cuộc đời anh. “Tôi chưa bao giờ nói như thế.”
Cô buộc phải bước lùi lại. “Anh đã nhắc đến điều đó.”
Anh quay lại và tựa lưng vào bàn. “Nếu tôi nói rằng tôi chưa làm tình với ai trong 6 tháng, liệu cô có sắp xếp người làm chuyến đó với tôi không?”
Cô nhíu mày lại. “Anh đã không làm tình với ai trong ngày hôm qua sao?”
Chúa ơi, liệu cô ta có bao giờ cư xử như một người phụ nữ bình thường không?
“Anh đã không ngủ với Donda sao?”
Cô phóng viên tờ Sports Illustrated sao? “Không.” Anh chưa bao giờ quan hệ với một phóng viên, vì với khả năng mỏng manh, cô ta có thể viết về điều đó.
“Hay với bất cứ người nào khác?”
Sao cô ta lại nghĩ ra được những điều như thế? “Đó không phải là việc của cô.”
Cô nheo nheo đôi mắt xanh của mình lại. “Đó là việc của tôi, vì anh bảo tôi mua bao cao su, KY và cả chiếc vòng rung cỡ lớn đó nữa. Chúa ơi, việc đó thật xấu hổ và cực kỳ ghê tởm. Và tôi làm việc đó chẳng để làm gì sao?”
Anh khoanh tay ngang ngực. “Tôi đang nghĩ về việc làm tình.” Cô ta trông giận dữ. Tốt. Một người phụ nữ huênh hoang. Cô ta cần phải lùi lại, và cô ta thực sự cần phải ngừng lại việc cọ vào anh trước khi anh thực sực cương cứng. Hay tệ hơn, tệ hơn rất nhiều, trước khi cô ta chú ý đến việc anh không thể làm cho nó thẳng lên. “Nhưng nghĩ về việc quan hệ và mua bao cao su không có nghĩa là tôi muốn làm điều đó với cô. Vì thế cô có thể ngừng cọ người cô vào người tôi. Tôi không tuyệt vọng đến mức đó đâu.”
Đôi mắt xanh của cô mở lớn. “Cái gì?”
“Cô không phải mẫu phụ nữ tôi thích. Tôi không phải là mẫu người đàn ông thích cặp ngực lớn của cô, và việc cọ quẹt nó vào người tôi chẳng làm thằng bé của tôi phấn khởi đâu.”
“Tôi không làm điều đó.”
“Cô có.” Anh chỉ ngón tay giữa không thể cử động của mình vào viền xếp nếp trên áo cô. “Tôi không muốn làm tình với cô. Thế nên đừng tấn công tôi.”
Cô há hốc miệng. “ ‘Thế nên đừng tấn công tôi.’ Cái gì cơ chứ? Anh đã cố xúc phạm tôi kể từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Anh thả tay mình lên mặt bàn làm việc kế bên hông phải anh. Điều đó đúng như vậy.
“Giờ anh lại đang cố làm cho nó nghiêm trọng thêm à?”
Không. Anh không làm thế. Nếu anh làm thế, anh sẽ nói, “Nào, đừng có điên tiết, đau khổ và tổn thương như thế. Tôi chắc một vài người đàn ông cảm thấy cô quyến rũ. Tôi không phải là một trong số họ. Nói thật, tôi không thể bật dậy với một người phụ nữ có tài ăn nói, có cặp ngực lớn và mái tóc kì dị. Việc đó là không thể được.”
Cô nhấp nháy mắt. Anh đã làm cô sốc, và anh hơi hy vọng cô ta sẽ đâm sầm đi ra khỏi nhà anh. “Thật nhẹ cả người.” Một nụ cười xuất hiện ở khóe đôi môi căng mọng của cô. “Tôi đã nghỉ việc, hay bị đuổi việc, từ rất nhiều công việc khác nhau vì đã từ chối không ngủ cùng ông chủ mình.” Mũi cô chun lại như thế cô ngửi được điều gì đó xấu xa. “Anh không tin được những gì những gã đó muốn tôi làm đâu.”
Thật ra, anh có thể. Đàn ông có thể dễ dàng đoán được.
“Điều đó thật kinh dị. Gã cuối cùng tôi làm việc cho còn yêu cầu một lần khẩu giao nữa chứ.”
Và trong khi đàn ông và một vài người phụ nữ có thể dễ dàng đoán được, cô ta thì không. Cô ta không phản ứng như anh mong đợi vì cô ta không phải là một phụ nữ bình thường. Cô ta có một mái tóc vàng và hồng đỏ và ăn mặc như một bức tranh tương phản.
Cô vừa cười vừa lắc đầu. “Thật nhẹ nhõm khi biết rằng tôi sẽ không phải lo lắng điều đó từ anh.”
Với một người đàn ông chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc đưa một người phụ nữ lên giường, nụ cười của cô làm anh phát cáu hơn bình thường. Điều đó nói lên nhiều điều. “Từ từ nào. Cô không đến nỗi xấu xí. Tôi đã không nói bất cứ điều gì về việc một lần khẩu giao là không thể được.”
Cô khoanh tay dưới ngực, cánh tay cô như biến mất bên dưới diềm xếp nếp màu vàng. “Ồ, có đấy.” Sự thật, anh chưa bao giờ nhìn thấy một sự thanh thản nhưu thế trên mặt của một người phụ nữ. Nó làm nụ cười của cô trông tươi hơn và làm đôi mắt cô sáng bừng như thể cô vừa trúng số 3 bang vậy. “Và vì chúng ta đang trở nên thành thật, tôi phải nói điều này với ông, ông Bressler, rằng tôi thấy ông cũng quyến rũ không kém đâu.” Cô đưa một tay khỏi mớ diềm xếp nếp đó trước khi nhét chúng và lại bên trong.
“Tạ ơn chúa.” Anh nói với một cái cau mày như thế một cơn đau âm ỉ xuất hiện phía sau mắt anh. Cuộc hội thoại này sẽ không dẫn đến việc mà anh muốn. Cô ta phải điên tiết và anh cho rằng mình sẽ cười lớn khi nhìn cô ta đi ra khỏi cửa nhà anh.