Chiều thứ sáu, Mark trông chờ một ngày không phải làm gì ngoài việc nằm xem tivi. Đúng như cuộc đời anh gần đây, việc thay đổi các kế hoạch của anh là một âm mưu thâm độc. “Trận đấu thêm giờ đó với Colorado trong mùa giải thường khiến tôi kiệt sức. Một trong những trận đấu khó nhai nhất mà tôi từng chơi,” Sam Leclaire nói khi cậu ta đưa chai Corona lên môi. Ánh sáng trong phòng vuốt ve con mắt phải bầm tím đen do bị tổn thương của cậu ta.
“Nó chẳng đẹp tí nào. Đặc biệt khi cậu ngồi ngoài một tấm kính hai lớp,” Mark đồng ý khi anh nhìn vào bốn cầu thủ khúc côn cầu trên băng đang ngồi uể oải trên đi văng và những chiếc ghế trong phòng thư giãn. Bên ngoài cánh cửa kính đã được mở ra, thêm hai cầu thủ nữa đang đứng bên ngoài mái hiên, đang đánh những quả golf ngang qua sân vào bức tường dày, thấp. Bên kia hàng rào là sân golf Medina, và Mark hy vọng họ không làm rơi banh xuống mặt sân golf, nếu không anh sẽ nghe được lời phàn nàn từ người quản lý mặt sân, hay còn gọi là Kenneth – Nhà độc tài. Kenneth là nguyên nhân kèm theo cho việc anh cần rời khỏi Medina.
“Hensick đã giả vờ ngã trong trận đó. Cái gã ẻo lả đó đã lăn tròn như một đứa con gái. Hắn ta tự làm xấu mình.”
Điều đó cũng có thể đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là Sam không ngáng chân Hensick. Rồi sau đó đấm hắn ta thừa sống thiếu chết và mang lại cho Colorado điểm lợi thế.
Các anh chàng này xuất hiện ở nhà anh cách đây nửa tiếng, không báo trước. Anh chắc chắn một điều rằng họ tổ chức một chuyến thăm nho nhỏ này mà không gọi trước vì họ biết anh sẽ bảo họ đừng đến. Anh ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng anh rất vui khi thấy họ đến mà không thèm báo trước gì cả. Anh biết hầu hết các anh chàng này trong một thời gian dài. Anh đã từng là đội trưởng của họ, nhưng họ còn hơn cả những người đồng đội. Họ là bạn. Gần gũi như những người anh em, và anh nhớ những lần trò chuyện phiếm với họ. Cho đến tận bây giờ, anh đã không biết mình nhớ điều đó như thế nào.
Hôm nay, tất cả họ trông thật giản dị. Như những chiến binh vừa mới sống sót trong trận chiến. Hai anh chàng hậu vệ ngoài kia trông tệ hơn nhiều so với những người còn lại. Hậu vệ cánh trái Vlad Fetisvov có một vài vết khâu ở lông mày, trong khi “chiến binh”của đội, Andre Courtoure có một miếng băng dán mỏng đang làm khép lại vết cắt trên cằm. Bên trong nhà, phó chỉ huy, đội trưởng thay thế Walker Brooks, đang mang băng thun gối ở phần gối trái. Dĩ nhiên còn cả vết bầm tím trên mặt Sam, nhưng trên mặt Sam luôn có vết bầm tím. Cậu ta là một anh chàng tốt bụng. Luôn cười và hài hước, nhưng có một điều gì đó đen tối ẩn sâu bên trong con người cậu ta. Một điều gì đó mà cậu ta muốn phát tiết ra trên mặt băng. Điều đó làm Sam thành một chướng ngại nhiều gần như tương ứng với một cầu thủ khúc côn cầu trên băng giỏi.
“Có tin đồn là Eddie sẽ ra đi,” tiền đạo Daniel Holstrom, thông báo cho mọi người từ phía trên cạnh của chiếc ghế dài của anh. Đáng tiếc là Daniel đã không cạo râu trong suốt các trận playoffs của Stnley Cup, và sự phát triển của đám lông vàng trên má và cằm khiến anh ta trông thật tiều tụy.
“Xạ thủ” Frankie Kawczynski đưa một chai Corona lên môi. “Không phải anh ta đang chơi trong giải nhà nghề Thụy Điển trong những ngày này hay sao?”
“Không phải Eddie Đại bàng . Phụ tá huấn luyện viên Eddie,” Daniel làm rõ.
“Cái gì?” Walker nhìn Daniel với vẻ mặt đầy hoài nghi. “Eddie Thornton?”
“Thorny?”
“Đó là những gì tớ nghe được. Ông ta vừa mới ký xong hợp đồng làm phụ tá huấn luyện viên ở Dallas.”
“Cậu nghe được tin đó từ đâu?” Mark muốn biết rõ hơn.
“Nghe đâu đó. Nhưng tớ cá điều đó là thật. Thorny không bao giờ làm ăn cánh với Larry,” cậu ta nói thêm, nhắc đến huấn luyện viên trưởng của Chinooks, Larry Nystrom.
“Nustrom có thể là thằng cha cực kỳ khó tính,” Frankie nói. Cậu ta ngồi trong một chiếc ghế ở phía bên trái Mark, một cậu bé to xác đến từ Wisconsin với cân nặng và cơ thể to lớn đã làm thất vọng rất nhiều cầu thủ đối phương. Frankie nhanh nhẹn như một diễn viên múa ba lê, với một cú đánh đạt một trăm mười lăm dặm một giờ. Chỉ ít hơn ba dặm so với người giữ kỷ lục, Bobby Hull. Mark từng giúp chọn lựa Frankie, khi anh và người chủ quá cố của đội. Virgil Duffy, kiểm ra khắp bản dự thảo của giải NHL một vài năm trước đây.
Mark nhún vai, “Larry luôn là một người khó tính công bằng.”
“Đúng vậy,” Frankie đồng ý. “Nhưng hãy nhớ lại khuôn mặt của ông ấy lúc đỏ lúc tái sau khi Tampa Bay chuyền quả cầu về phía chúng ta trong một vài mùa giải trước đây. Tôi nghĩ ông ấy sẽ làm vỡ tất cả các tĩnh mạch trong đầu và máu sẽ bắn ra từ hốc mắt của ông ấy.”
“Ngập máu ư?” Mark cười lớn. “Cậu lại đang đọc cái gì đó à?”
“Không giống tất cả các cậu, tớ đã theo học đại học trong một vài năm trước khi được gọi vào đội.”
Nhiều như các anh chàng có thể làm cho Mark phát cáu, anh nhớ những lời chọc ghẹo không ngớt này. Anh chỉ vào cằm mình và hỏi Daniel, “Sao cậu vẫn giữ chùm râu đó vậy?” Anh và Stromster đã cùng nhau chơi ở vị trí đầu tàu trong hơn sáu mùa giải. Anh chàng người Thụy Điển này đã được Chinooks chọn trong năm đầu tiên khi cậu ta bắt đầu chơi môn này. Cùng năm Mark được đưa lên làm đội trưởng.
“Tớ thích để như vậy.”
“Cậu nên nhìn của Blake.” Sam cười khúc khích và uống một ngụm từ chai bia của mình. “Anh ta trông như thể ai đó vừa giúp anh ta tẩy bikini trên mặt. Một trong những cô nàng Brazil như cô bạn gái cũ của tớ thường hay làm.”
Mark liếc về phía cánh cửa. Những anh chàng này không biết còn có một người phụ nữ trong nhà. Mark không biết chính xác cô trợ lý nhỏ bé của mình hiện đang ở đâu trong nhà. Khi anh ra mở cửa, cô đã không có trong văn phòng phía trước nhà.
“Điều đó thật tệ,” Walker đồng ý, “nhưng tớ nghĩ bộ râu của Johan là…” Cậu ta ngừng nói, và sự chú ý của cậu ta hướng đến phần gần đáy quần của Mark nơi bài hát “American Woman” vang lên từ túi quần thể thao của anh. Chiếc túi quần nylon đã trượt vào mặt đùi trong, và anh nhìn những khuôn mặt tò mò đang vây quanh anh. Mark đút tay vào và mò mẫm khắp túi quần mình. Anh lôi ra chiếc điện thoại mời và bức hình Chelsea hiện ra trên màn hình điện thoại. “Có gì không?” anh trả lời.
“Chào, là tôi.”
“Tôi cũng đoán vậy. Tôi muốn biết về bài ‘American Woman’.”
“’American Woman’ là một bài hát được viết và trình diễn bởi Guess Who và sau đó là Lenny Kravitz.”
“Tôi biết tất cả điều đó. Nhưng tại sao nó lại nằm trong điện thoại của tôi?”
“Tôi cài bài đó làm nhạc chuio6ng cho tên tôi, để anh biết đó là tôi. Tôi nghĩ nó phù hợp cho mối quan hệ của chúng ta.”
“Cô đang ở đâu và tại sao cô lại gọi cho tôi?”
“Tôi đang ở trong bếp. Tôi đang nghỉ giải lao sau khi trả lời thư cho người hâm mộ, và tôi muốn biết liệu anh hay khách của anh có cần thứ gì không.”
Lại thêm lần nữa. Cần. “Tôi chắc các anh chàng này cần thêm bia.”
“Tôi đoán vậy. Có bao nhiêu người ở đó?”
“Sáu tính luôn cả Vlad, nhưng hôm nay cậu ta không uống bia.” Điều Mark biết được từ sự kết giao lâu dài với anh chàng người Nga, đó có nghĩa cậu ta đang choáng váng sau cơn say. Anh gập điện thoại lại, nhấc một bên hông lên và nhét nó lại vào trong túi quần. Trong tất cả các trường hợp, khi các anh chàng này tụ tập ở nhà anh để uống hay chơi bài poker hay cả hai thì cũng chỉ có toàn đàn ông với nhau mà thôi. Anh không biết cách họ phản ứng với một người phụ nữ khi người đó xuất hiện trong những lần gặp mặt chuyện phiếm của họ như thế nào. “Đó là trợ lý của tớ,” anh nói với họ. “Cô ấy sẽ mang thêm bia cho các cậu.”
Sam uống hết chai Corona và đặt chai bia trống lên phía cuối bàn. “Cậu có một trợ lý sao?”
“Giống như cái nhọt ở mông hơn.” Mark nhét một ngón tay xuống bên dưới thanh nẹp và gãi gãi bên dưới tay mình. “Chinooks vẫn tiếp tục gởi đến các cô y tá để kiểm tra mạch và chắc chắn rằng tớ đi tiêu tốt. Tớ ghét họ lãng vãng quanh tớ, để mắt đến tớ mọi lúc mọi nơi. Vì thế tớ đoán là tập đoàn nghĩ họ sẽ may mắn gởi cho tớ một trợ lý.”
“Cô ấy trông như thế nào?”
“Hết sức quấy rầy tớ.” Mark ngã người ra sau lớp da mềm mại của chiếc đivăng. “Các cậu sẽ biết ngay thôi.”
Một vài phút sau, cô ta bước vào phòng, một cô gái cao một mét năm đang mang một cái thùng bé tẹo chứa đầy đá và bia Corona. “Chào các quý ông. Không cần đứng lên đâu,” cô nói mặc dù không một ai trong số họ đứng lên. Cô ta mang đôi giày rườm rà mà cô ta yêu thích và một chiếc váy da ngắn với hình động vật được in trên đó – là hình con ngựa vằn thì phải. Chiếc áo cánh màu đen rộng lùng thùng có một cái nơ bướm ở phía trước, và chiếc điện thoại màu cánh sen đỏ được gắn vào chiếc thắt lưng đỏ được quấn quanh eo cô ta. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn làm việc với cô ta, Mark nhận ra rằng phần áo phía trên của cô ta luôn chùng xuống và phần dưới luôn bó sát. Anh tự hỏi liệu có phải cô ta nghĩ rằng những chiếc áo lớn, rộng rãi sẽ làm cho bộ ngực lớn của cô ta trông ít được chú ý đến hay không. Chúng không như thế. “Tôi là Chelsea Ross, trợ lý riêng của ông Bressler.” Cô cúi người tới trước để đặt chiếc thùng đựng bia lên bàn café, và Mark nhìn thấy ánh mắt của Frankie chăm chú vào phần mông được bao bọc trong chiếc váy da sọc-đen-trắng. “Tôi đã mang bia đến. Có ai muốn uống thêm không?”
Tất cả bốn quý ông đều đưa tay lên như thể họ đang học ở trường vậy.
“Trông cô rất quen,” Walker nói, nghiêng đầu mình sang bên để nhìn kỹ cô hơn.
Mark cũng đã luôn nghĩ như thế.
Cô cầm lấy một chai bia ra khỏi thùng, trượt tay mình lên phía trên chai bia và mở nắp nó ra. “Anh đã xem bộ phim The Young and the Restless chưa?”
“Chưa.”
“Thế đã bao giờ xem Slasher Camp chưa?”
“Chưa.”
Cô đưa cho Walker một chai Corona. “Thế còn Killer Valentine? Prom Night 2? He Knows It’s You?” Cô ta quay lại thùng bia. “Motel on Lake Hell?
“Đừng quên đoạn quảng cáo ‘cố lên thịt’ đó,” Mark nhắc cô. “Cái mà cô mặc bộ trang phục cổ động viên ấy.”
Cô tắc lưỡi và lấy ra một chai bia khác từ thùng đá. “Rất vui khi biết được anh có chú ý.”
Những giọt nước chảy khắp các đầu ngón tay cô, chảy xuống chai bia, và nhỏ vào thùng đá. Ừ. Anh có chú ý. Chú ý quá nhiều, mặc dầu anh không biết tại sao mình lại làm thế. “Trong tất cả các tài năng của Chelsea, cô ấy là một nữ hoàng chuyên la hét,” anh thông báo với các bạn mình.
Daniel ngước nhìn cô khi cô khi cô đi về phái cậu ta. “Cô là gì?”
“Tôi là một nữ diễn viên.” Cô đưa chai bia cho anh chàng Thụy Điển đó và búng những giọt nước ở đầu ngón tay của mình đi. “Tôi vừa mới chuyển đến đây từ L.A.”
“Và cô đóng vai chính trong các phim kinh dị sao?” Walker hỏi.
“Tôi ước được như thế.” Cô lắc đầu và đi về lại bàn café. “Tôi không đóng vai chính trong các phim kinh dị, nhưng tôi đóng một vai trong số chúng . Vai diễn lớn nhất của tôi là trong phim Slasher Camp. Tôi bị chặt bằng rìu, đúng theo nghĩa đen, chì trong nửa tiếng ban đầu của bộ phim.” Cô mò mẫm trong thùng đá và lấy ra thêm chai một chai Corona. “Khối lượng máu được dùng cho vai diễn đó thật kinh khủng. Cảnh được quay trong rừng vào ban đêm và tôi được báo là mình hầu như khỏa thân. Họ không thèm làm ấm máu giả trước khi vẩy chúng lên cổ tôi. Tất cả những thứ gớm ghiếc đó trào xuống ngực và thấm vào chiếc quần lót màu trắng. Tôi suýt bị chết vì lạnh cóng.”
Một sự im lặng vì choáng váng xuất hiện trong phòng thư giãn vì Mark, và anh chắc mỗi anh chàng nghe được những lời cô nói đang có mặt trong phòng này, đang tưởng tượng hình ảnh bộ ngực trần, đầu ngực cương cứng vì lạnh giá, bao phủ với máu giả. Chúa ơi, anh lại cảm nhận được cảm giác nặng nề đó trong dạ dày mình.
Cuối cùng Sam là người phá vỡ sự im lặng, “Tên bộ phim đó là gì nhỉ?”
“Slasher Camp. Tôi đóng vai Angel, bạn thân của cô gái điếm.” Cô vặn nắp bia và thả nó vào thùng. “Trong rất nhiều các bộ phim kinh dị, cô gái điếm là phép ẩn dụ cho một xã hội đồi bại và phải bị giết chết. Các anh có thể thay thế cô gái điếm bằng hình ảnh các chàng trai hút cần sa, nhưng nó luôn có cùng chung một thông điệp. Những lựa chọn đồi bại cần phải bị trừng phạt, trong khi nhân vật vai chính ngây thơ trong trắng, không một vết nhơ sẽ giết anh chàng xấu xa đó và còn sống.” Cô hít vào thật sâu và thở dài. “Tôi luôn từ chối với phim khiêu dâm biến dạng như Turistas hay Hostel. Có sự khác biệt lớn giữa các khuôn mẫu ẩn dụ trong xã hội và sự thể hiện tình dục ra ngoài.”
Cái gì chứ? Điều đó có nghĩa là gì?
“Tôi không xem các phim đó. Chúng làm tôi sợ chết khiếp đi được,” Frankie nói, sau đó búng những ngón tay. “Tôi biết rồi. Cô giống với cô gái nhỏ ở phòng PR.” Cậu ta ngửa lòng đôi bàn tay mình và nâng nâng như thể cậu ta đang giữ hai quả dưa phía trước ngực mình, nghĩ nghĩ nhanh về điều đó, sau đó thả tay mình xuống. “Tên cô ấy là gì nhỉ?”
“Bo.” Cô đi vòng quanh bàn để đi về phía Frankie. “Bo Ross. Cô ấy là em gái song sinh của tôi.”
“Chúa ơi, Mini Pitt.” Dĩ nhiên. Điều đó quá rõ ràng. Mark tự hỏi sao mình không kết nối hai người đó với nhau cơ chứ.
Cô liếc nhìn về phía anh. “Ai?”
“Mini Pitt,” Sam giải thích. “Đó là từ rút gọn của từ Mini Pitt Bull.”
“Các anh gọi em gái tôi là Mini Pitt?”
Sam lắc đầu. “Không phải nói trước mặt cô ấy. Chúng tôi rất sợ cô ấy.”
Cô cười thầm, và Mark vẫn đang kinh ngạc vì đã không kết nối hai người với nhau. “Thấp bé. Hống hách. Cực kỳ quấy nhiễu. Tôi nên liên tưởng hai người với nhau trong ngày đầu gặp mặt mới phải.” Ý nghĩ về hai người phụ nữ thấp bé, hống hách, cực kỳ quấy nhiễu giống y chang nhau khiến anh sợ mất vía. Cảm giác trong dạ dày anh biến mất. Đó là điều tốt. Một điều rất tốt.
Cô nhìn Mark qua vai mình khi cô đưa baia cho Frankie. “Có thể là do mái tóc đã làm cho anh không nghĩ đến.”
“Cái đó thật tệ, nhưng trên hết…” Anh ngừng lại để chỉ vào chiếc váy hoang dại của cô. “Là do bộ quần áo làm tê liệt não mà cô mặc.”
Cô đi về phía chiếc thùng và cầm lấy một chai bia khác. “Nếu não anh bị tê liệt thì là do Vicodin.”
Sam cười ngất. Cậu ta thích cách nói chuyện lăng mạ, dù người nói là ai đi chăng nữa.”
“Trí nhớ của anh ấy còn rất nhiều đấy.” Cô vặn nắp và đưa chai bia về phái Sam.
“Cám ơn, Sếp Nhỏ.”
Cô kéo chai bia lùi lại trước khi cậu ta có thể cầm lấy nó. “Anh vừa gọi tôi là Sếp Nhỏ hay Xe buýt Nhỏ?”
“Sếp.”Cô đẩy chai bia về phía cậu ta và cậu ta cầm lấy nó. “Cuối ngày này cô có làm gì không?”
“Này, cậu đang cố tán tỉnh trợ lý của tôi à?” Mark hỏi trước khi cô có thể trả lời. Anh không thích ý tưởng có bất cứ ai trong số những người ngồi trong phòng này tán tỉnh Chelsea. Không phải vì anh có bất cứ sự thích thú nào đối với cô, mà vì anh đang làm điều tốt nhất để ngăn cản cô ta không lảng vảng quanh anh nữa. Nếu có ai đó thích cô ta, cô ta sẽ không bao giờ rời đi.
“Tôi chưa bao giờ biết là có một nữ hoàng la hét.” Sam cười toe toét và nhấp một ngụm bia. Mark biết sự thật rằng Chelsea không phải là mẫu con gái Sam thích. Sam thích những cô gái cao ráo với cặp chân dài và đôi môi đầy đặn. Kiểu như Angelina Jolie. Sở thích của cậu ta nổi tiếng đến nỗi mọi người chọc ghẹo cậu ta về việc hẹn hò với Octomom.[9]
“Tôi đi nhà thờ với em gái,” cô nói, đôi mắt xanh sáng bừng đầy hài hước. “Anh sẽ được chào đón nếu cùng tham dự.”
“Tôi bỏ qua.”
Vlad và Andre từ ngoài mái hiên bước vào, hoàn toàn không biết gì về Chelsea. “Nếu cậu muốn đi đến câu lạc bộ vũ thoát y,” anh chàng người Nga to lớn đang dạy dỗ cho anh chàng tân binh, “câu lạc bộ Luztee Lady là một câu lạc bộ tốt. Nơi tốt nhất.”
“Câu lạc bộ Lusty Lady là câu lạc bộ chui,” Andre nói, “Tôi thích các câu lạc bộ ở Canada hơn. Cheetahs ở Kelowna có các vũ điệu hoàn toàn khỏa thân và các cô gái ở đó thật nóng bỏng. Nếu anh đến đó, hãy thưởng thức màn khiêu vũ gợi tình từ cô nàng Cinnamon. Tôi không biết đó có phải là tên thật của cô ta không, nhưng cô ta có… tốt hơn hẳn.”
“Hai người chưa gặp qua trợ lý của tôi,” Mark chen vào trước khi cả hai bắt đầu cuộc tranh luận về việc câu lạc bộ khỏa thân nào có màn khiêu vũ gợi tình tuyệt vời nhất. Mặc dù mọi người đều biết rõ nó không thể là Cheetahs được. Đó là câu lạc bộ Scores ở Las Vegas.
“Chào hai anh.” Cô ngước nhìn lên và mỉm cười. “Anh chắc hẳn là Vlad.”
Vlad không phải là người ít hấp dẫn, nhưng vẻ mặt cậu ta khá nghiêm khắc. Phụ nữ đều biết cách tránh xa cậu ta ra. Đặc biệt khi cậu ta thả rơi quần mình ra và cho họ thấy cái đó. Mặc dầu công bằng mà nói, anh ta đã không làm như thế nữa.
Vlad liếc nhìn Mark mà không cần di chuyển đầu mình trước khi quay lại nhìn chăm chú vào Chelsea. “Chào.”
“Ông Bressler đã đề cập rằng anh không uống bia ngày hôm nay.” Cô thò tay vào trong thùng đá và lấy ra chai nước tinh khiết Evian. Cô đi về phía cậu ta và ngửa đầu lên nhìn vào mặt cậu ta. “Vì thế tôi mang nước đến cho anh.”
“Cám ơn.”
“Không có gì.” Cô quay sang Andre. “Tôi lấy bia cho anh nhé?”
Andre không cao như Vlad hay các cầu thủ còn lại, nhưng cậu ta cũng to lớn và có một trọng tâm thấp, như một cột điện bằng bê tông. Điều đó rất có ích khi cậu ta cần đốn ngã cầu thủ đối phương khỏi quả cầu hay đấm vào đối thủ. “À, vâng. Tôi cũng nghĩ vậy.”
Mark không biết có phải anh chàng tân binh, “chiến binh” của đội đang sửng sốt hay xấu hổ nữa. Có thể là cả hai. Trong những năm trước đây, chưa bao giờ có một phụ nữ nào xuất hiện trong nhà khi mọi người tụ tập. Họ thường không thể hiện tính cách tốt nhất của mình khi họ uồng bia ở nhà Mark.
“Tôi đã xem các anh thi đấu vào đêm đó.” Chelsea đi về phía thùng đá. “Tôi chưa bao giờ xem một trận đấu khúc côn cầu nào trên băng trước đó, và tôi chẳng biết gì về nó, nhưng các anh đã thể hiện rất tuyệt.”
“Đúng vậy,” Mark nói với vẻ lạnh nhạt. “Họ đã giành được cup.”
Cô hơi ngã người về phía trước, và chiếc váy của cô trượt lên cao ở mặt sau đôi chân mịn màng. Cô có kiểu chân mà anh thích ở một người phụ nữ. Giả sử cô đang đứng hoàn toàn trần truồng trước mặt anh, với hai đầu gối chạm vào nhau, và chỉ có vừa đủ một chỗ trống để anh trượt tay mình vào giữa hai đùi cô.
Cô đứng thẳng dậy và tay cầm chai bia đi về phía Andre. “Sao anh lại đánh vào đầu của anh ta đêm hôm đó?”
“Khi nào?”
“Vào hiệp hai.”
Cặp lông mày của Andre hạ thấp xuống. “Vì anh ta có quả cầu,” cậu ta trả lời, như thể điều đó có thể giải thích cho tất cả. Và đúng như thế. Cô ta đưa bia cho cho cậu ta và cậu ta nói, “Cám ơn.”
Cô nàng Ánh nắng bé nhỏ mỉm cười với anh chàng tân binh. “Không có gì. Cằm anh có đau lắm không?”
Cậu ta lắc đầu và đáp lại nụ cười của cô. “Nó chỉ là một cái băng dán tình yêu.”
Cô nhìn về phía Vlad và chỉ vào chính lông mày của cô. “Cái đó cũng là băng dán tình yêu sao?”
“Không. Đau như quỷ vậy.”
Cô cười lớn, và Mark chợt nảy ra ý nghĩ là cô không chỉ không bỏ chạy trối chết, mà cô ta còn không cảm thây bị đe dọa bởi bất cứ người nào trong số sáu cầu thủ khúc côn cầu trên băng to lớn trong phòng. Cô cầm một chai nước và đi về phía anh. “Hãy gọi tôi nếu anh cần bất cứ điều gì nhé,” cô nói và đưa anh chai nước Evian. Anh cầm nó nhưng cô không thả tay mình ra. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào bàn tay cô và anh gần như phải giựt tay mình lại. “Số điện thoại của tôi được lập trình trong điện thoại của anh. Vì thế anh không cần phải đến tận nơi để tìm tôi.”
Cô chỉ mỉm cười và thả chai nước ra. “Có ai cần thêm gì nữa không?” cô hỏi những người trong phòng thay vì trả lời câu hỏi anh.
“Có thể là món nachos,[10]” Andre trả lời.
Cô quay lại nhìn anh chàng tân binh, lưng cô hướng về phía Mark. “Tôi không nấu ăn.”
“Nhưng cô là con gái cơ mà.”
Mark cho tay vào túi và lấy ra điện thoại của mình.
“Điều đó không có nghĩa là tôi được sinh ra với một khát khao cháy bỏng với việc rán vàng thịt và mài pho mát.”
Anh nhấn nút gọi lại trên điện thoại, và chiếc điện thoại BlackBerry của Chelsea chớp sáng trong một phần giây trước khi câu “ở cùng với một thằng khốn” được vang lên quanh thắt lưng cô. Cô với lấy điện thoại, bấm một vài nút trên đó, sau đó quay lại đối diện với anh.
Anh nhướn mày lên và cô giải thích, “Tôi nghĩ mình trung thành với nhạc của Guess Who. Một kiểu nhạc chuông ấy mà.”
Sam cười ngất.
“Chúc vui vẻ nhé các chàng trai,” cô nói, và gần như chạy nhanh ra khỏi phòng và đi về phía cuối hành lang dài.
Các cậu trai nhìn cô bỏ đi, và căn phòng lại im ắng trở lại. Dĩ nhiên Sam lại là người phá vỡ bầu không khí đó.
“Cô ấy thật dễ thương.”
Mark nhìn cho đến khi các sọc trắng trên chiếc váy của cô biến mất khỏi tầm nhìn. Cô đúng là một cô gái quyến rũ, nhưng họ không biết con người thật của Chelsea.
“Tớ thích cô gái nhỏ đó.”
“Cậu thích bất cứ cô gái nào.”
Vlad nhún đôi vai người Nga to lớn của mình và chỉ về phía cánh cửa. “Và mang cả bia đến nữa chứ.”
“Khỉ thật. Tớ cũng cần tìm cho mình một trợ lý.” Sam đưa chai Corona lên và uống một ngụm dài. “Tốt hơn một người vợ. Ít rắc rối hơn một cô bạn gái.”
Mark lắc đầu mình. “Cậu chỉ vừa thấy mặt tốt của cô ta thôi. Cô ta huênh hoang và quấy rầy. Cô ta là một con pit bull nhỏ.” Anh chỉ ngón tay giữa cứng đơ của mình về phía họ. “Giống y hệt cô em gái song sinh của cô ta. Các cậu hạy nhớ điều đó.”
Chỉ cần nhắc đến Bo Ross thôi cũng khiến tất cả họ cau mày, chỉ trừ Andre. “Tớ luôn nghĩ Mini Pitt thật dễ thương. Một mẫu người phụ nữ dễ nổi nóng.”
“Tớ thích phụ nữ dễ nổi nóng.”
Căn phòng rơi vào im lặng trong một vài phút. Các chàng trai nhìn nhau như thể họ đang đợi điều gì đó. Sau đó Walker nghiêng người ra trước và đặt hai tay lên đùi mình. “Nghe này Mark. Tất cả bọn tớ đều muốn biết điều này.” Cậu ta đung đưa chai bia trong tay và cuối cùng Mark cũng biết được lý do thực sự của việc tất cả bọn họ xuất hiện ở trước cửa nhà anh. “Cậu đã ở đâu vào đêm hôm đó?” Cậu ta quay đầu lại và nhìn Mark. “Bọn tớ cứ nghĩ là cậu có mặt ở đó.”
Cậu ta không cần phải nói chi tiết. Mark biết cái đêm cậu ta nhắc đến là gì.
“Tất cả bọn tớ đều đã nói trước về việc đó. Nếu bọn tớ thắng, Savage sẽ nhanh chóng đưa cup cho cậu vì cậu là đội trưởng của bọn tớ trong một thời gian dài trước cậu ấy. Cậu ấy đã làm tốt công việc của mình thay cho cậu sau khi tai nạn. Cậu ấy thật tuyệt và tất cả các thành viên trong đội đều thích và kính trọng cậu ấy, nhưng cậu ấy không phải là cậu. Cậu ấy sẽ không bao giờ là cậu, và xứng đáng với sự khen ngợi, cậu ấy không bao giờ biết mệt mỏi.” Walker nhìn vào những thành viên khác trong phòng. Cậu ta là đội trưởng thay thế. Người đứng đầu thứ hai khi đội trưởng vắng mặt. Cậu ta là một người đàn ông và một người đứng đầu tốt. Đó là lý do cho việc cậu ta mang chữ A trong bộ đồ thi đấu của mình. “Thi đấu mà không có cậu thật không dễ gì đối với mọi người. Bọn tớ lo cho cậu, cố để làm quen với Savage, và chiến đấu để có được chiếc cup. Cậu đã có tám năm ở cùng với đội. Cậu là người đã tạo dựng nên nó và cậu đã dẫn chúng ta đến với trận playoff. Chúng ta giành được chiếc cup không phải vì chúng ta có Savage. Cậu ấy là một cầu thủ khúc côn cầu trên băng hay tuyệt và chúng ta thật may mắn khi có được cậu ấy. Chúng ta chiến thắng vì chúng ta đã luyện tập hết mình vì nó. Cậu cũng đã hết lòng vì nó, vì thế đáng lý ra cậu nên có mặt ở đó vào cái đêm chúng ta giành chiến thắng. Tại sao cậu không ở đó?”
Họ cần câu trả lời, và anh cho rằng mình có thể nói dối, sau đó tát cả đều ra về với niềm vui sướng. Nhưng họ đáng được đối xử tốt hơn thế, và anh luôn nói sự thật với họ. “Tớ có cảm xúc lẫn lộn vào đêm đó,” anh nói và mở nắp của chai Evian ra. “Tớ có thể nói dối các cậu, nhưng tớ sẽ không làm thế. Tớ rất vui khi các cậu giành được chiến thắng. Vui mừng hơn chính cả bản thân mỗi người các cậu. Các cậu xứng đáng với điều đó, và tớ thật tâm với điều đó.” Anh đặt bàn tay phải mình lên ngực. “Nhưng đồng thời, tớ cũng bực mình vì tớ không thể cùng với các cậu giành được chiếc cup. Tớ bực mình vì người có thể làm điều đó lại là Savage chứ không phải tớ. Tớ có thể đến đó vào tối hôm đó và giả vờ rằng việc đó không là vấn đề gì cả. Rằng mọi việc đều vui tươi và đầy màu sắc, nhưng tất cả các cậu sẽ có thể nhận ra chuyện nhảm nhí đó.”
Anh uống một ngụm nước, sau đó vặn nắp lại. “Cả cuộc đời tớ, đó là giấc mơ duy nhất mà tớ có được. Điều duy nhất mà tớ thực sự muốn có, nhưng một tai nạn quái quỷ đã lấy nó khỏi tớ.” Anh thả tay xuống một bên hông. “Mọi người đều nói với tớ rằng tớ nên cảm thấy được an ủi vì còn sống. Đúng vậy, tớ đã không cảm thấy vậy. Tớ không cảm thấy được bất cứ điều gì. Chỉ toàn sự giận dữ mà thôi.” Một quả cầu giận dữ đang bùng cháy mà anh đã không biết cách để từ bỏ nó. “Tớ xin lỗi. Tớ là một thằng ích kỷ. Tớ xin lỗi vì đã bỏ rơi các cậu. Các cậu nói đúng. Tớ nên ở đó với các cậu, nhưng tớ không thể.”
“Cám ơn cậu vì đã thành thật với bọn tớ.” Walker ngồi lùi lại. “Tớ không thể nói là tớ hiểu hết những gì cậu nói. Hơn tất cả bất cứ ai trong phòng này, cậu xứng đáng là người đầu tiên nắm lấy chiếc cup. Việc cậu đã không chơi trong các trận playoff cũng không thay đổi được điều đó.”
Sam cũng đồng ý với những gì Walker vừa nói. “Đúng vậy.”
Mark nhìn qua Sam. “Nhưng việc tớ không ở đó không có nghĩa là tớ không xem trận đấu đó. Tớ đã xem nó ở đây.” Anh chỉ về phía đi văng. “Và bàn penalty mà cậu dựng lên trong hiệp hai thật ngu ngốc và có thể làm hỏng trận đấu. Và thay vì việc tiệc tùng và rót bia từ chiếc cup vào những cô gái trong các bộ đồ bikini, cậu nên mở to mắt ra như một cô gái.”
“Savage cũng làm thế.”
“Savage bị đánh từ đằng sau. Cậu thì không. Có khi nào trong đầu cậu nghĩ rằng cậu không phải là ‘chiến binh’ của đội không? Đó là công việc của Andre.”
Sam cười toe toét.
Daniel tủm tỉm cười.
Vlad đung đưa cơ thể mình và mỉm cười.
“Gì?” Mark hỏi. “Có cái quái gì buồn cười sao?”
“Cậu trông đã trở lại như xưa.” Walker trả lời.
Anh sẽ không bao giờ còn là anh như trước kia. Nếu anh có quên thì những cơn đau nhức ở hông và đùi sẽ là những điều gợi nhớ kiên định.
“Cậu nên nói chuyện với ai đó về công việc huấn luyện viên,” Daniel gợi ý. “Ở buổi họp báo ngày hôm đó. Darby đã nói sẽ luôn có chỗ cho cậu ở Chinooks.”
“Tớ nghĩ ông ta chỉ nói cho vui vậy thôi.” Ý nghĩ về việc lái xe đến làm việc ở Key Arena làm lòng anh quặn thắt.
“Tớ không tin ông ta dám làm như thế,” Walker nói. “Cậu nên nghĩ về điều đó.”
Họ đến đây ngày hôm nay để tìm kiếm câu trả lời từ anh. Nhưng họ cũng đến bởi vì họ muốn xem anh có ổn không. Anh có thể thấy được điều đó trong mắt họ. Vì họ dường như rất muốn tin điều đó, anh đã mở miệng và nói dối, “Tớ sẽ nghĩ về điều đó.”