Chỉ một câu nói ngắn ngủi như vậy thôi mà đã khiến Tưởng Thất Nguyên dạt dào hy vọng – A Đào quả nhiên là tuyệt nhất.
Mù quáng tín nhiệm người kia, chỉ là một tin nhắn thôi, liền khiến anh không còn sợ hãi nơi quỷ quái này nữa. Tưởng Thất Nguyên hồi âm cho Ôn Triết Đào nhưng làm thế nào tin nhắn cũng không gửi đi được. Sau nhiều lần thất bại, Tưởng Thất Nguyên bắt đầu bỏ cuộc
A Đào lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách tìm được anh.
Tưởng Thất Nguyên vô cùng tin tưởng Ôn Triết Đào, nhưng lúc nhưng thời khắc này anh vẫn không khỏi cảm thấy chán nản. Nếu như nơi này có thiết bị điện tử, không cần Ôn Triết Đào tìm đến mà chính anh sẽ tự tìm đến hắn….Lòng thầm nghĩ như như vậy, Tưởng Thất Nguyên bắt đầu suy xét khả năng Nhan Nham sẽ cung cấp thiết bị điện tử cho anh. Cậu nhốt anh ở đây, lại không tính toán việc sẽ giết anh, như vậy anh đòi hỏi mấy thứ kia không phải vấn đề? Hơn nữa, xét theo quan hệ ngày xưa của họ….thì cậu cũng đừng phũ như thế chứ.
Tưởng Thất Nguyên suy đoán một hồi, quyết định quẳng hết vấn đề ra sau đầu.
Anh không thích nghĩ theo lối mòn, thích thì nhích từ lâu đã là tác phong sống của anh.
Thời điểm Tưởng Thất Nguyên hạ quyết tâm cũng là lúc anh thấy no bụng. Là như thế đấy, Tưởng Thất Nguyên là người biết hưởng thụ, một bên chậm rãi thưởng thức sơn hào hải vị, một bên bình tĩnh xử lý vấn đề, muốn bao nhiêu sung sướng có bấy nhiêu sung sướng.
Sau khi ăn xong, Tưởng Thất Nguyên còn lấy cái đũa gặm chơi. Ngồi lâu mỏi lưng, anh đứng lên bắt đầu lượn lờ khắp nhà. Ngay từ đầu anh đã luôn tò mò về ngôi nhà này, hiện tại có thời gian, lại không thể rời đi, liền bắt đầu khám phá căn nhà này.
Nhưng Tưởng Thất Nguyên cũng không nghĩ có thể phát hiện thứ gì hay ho trong căn nhà gỗ, mà sự thật là thế, không hi vọng thì không thất vọng, anh đi về phía cửa, ngắm nhìn phong cảnh một lúc, ngẫm nghĩ về việc chuyện khó tin này lại xảy đến với mình.
Giá sách trong căn nhà gỗ bị chất đầy bởi toàn những sách là sách, bình tĩnh quan sát sẽ phát hiện một điểm bất ổn – không một hạt bụi nào nhiễm trong giá sách, tất cả đều được bảo quản trong điều kiện hoàn hảo. Tưởng Thất Nguyên lấy một quyển sách đọc thử, lập tức bị bìa sách làm cho đờ đẫn cả người.
Ôi vãi! Tu tiên á?
Tuy rằng viết theo lối chữ thảo nhưng ký tự vẫn rõ ràng, Tưởng Thất Nguyên vấn luận ra được hai chữ “tu tiên” quan trọng!
Tưởng Thất Nguyên 囧, nhìn kỹ một lần nữa….chính xác là “tu tiên”. Anh dụi mắt, chớp mắt, đảo qua đảo lại…hai chữ “tu tiên” vẫn còn đó.
ORZ….Nhan Nham bất hạnh, không chỉ là một lằn giả tạo, còn lôi tha ở đống một đống đồ kỳ quái, thật sự không dễ dàng gì. Thậm chí còn có cả một không gian kỳ ảo của riêng mình, bao nhiêu báu vật thần bí đều quăng hết về đây. Tưởng Thất Nguyên thảo mai thương cảm cho Nhan Nham được một lúc thức hung phấn xem nội dung quyển sách….Mặc kệ thật giả thế nào, nhưng một khi Nhan Nham lưu trữ ở căn nhà gỗ này thì chắc chắn là đồ có giá trị.
Nhưng vào lúc mở quyển sách ra, anh những muốn lệ rơi đầy mặt – anh đ*o hiểu.
Không phải anh mù chữ — được rồi, thực ra là anh không có am hiểu chữ phồn thể lắm, nhìn vài nét đã muốn ngất tại chỗ. Thôi thì cứ coi như nội dung bên trong là cách để siêu thoát thành tiên đi, Tưởng Thất Nguyên không hề thấy áp lực, không có rảnh đi lý giải cổ văn. Giờ chỉ có hai chữ “Ha ha” mới lý giải tâm trạng của anh lúc này.
Chắc chắn Nhan Nham thừa biết anh không đọc được cổ văn nên mới tống anh vào đây…Tưởng Thất Nguyên thấy hơi nóng máu, sau đó tự ý kết luận —- sách này chém gió, Nhan Nham vác về toàn giấy vụn! Nhưng mà, nói thế cũng hơi gượng ép, chính anh cũng thấy nơi này chính là chốn thần tiên, thì quyển sách kia là sách tu tiên thì lạ quái gì? Đối với sự kém tắm của mình, Tưởng Thất Nguyên tự nhiên cảm thấy rất là buồn.
Vấn đề ở đây là anh đọc không có hiểu.
Vẫn biết là thế nhưng Tưởng Thất Nguyên vẫn tiếp tục lật giở để xem. Từng trang từng trang một, phát hiện có tranh minh họa nhưng mà nhìn không rõ.
Cái này!?
Tưởng Thất Nguyên trừng mắt, anh đọc hiểu được vài chữ nên có thể hiểu được đại ý. Nhưng mà…cha mẹ ơi! Hóa ra là song tu, còn là nam nam song tu.
Nhan Nham hóa ra lại ràng trữ thứ sách đồi trụy này!!!
Tưởng Thất Nguyên không cẩn thấy nhìn vào cái ảnh ấy ấy – mới liếc một tí thôi đã mặt đỏ tim đập.
Chuyện này quá sức là hư cấu!
Tưởng Thất Nguyên quăng quyển sách sang một bên, che gương mặt đỏ bừng của mình. Sao lại thế này, anh đây với Nhan Nham khuynh quốc khuynh thành của tỉnh bơ, vì sao lại thấy mấy cái thứ bậy bạ kia lập tức có phản ứng?!
……
……
Trong một căn phòng cỡ lớn, bên trong bài trí gọn gàng nhưng vẫn có vẻ ấm áp. Trong đại sảnh là ánh sáng vàng nhạt làm ấm áp cõi lòng, kia là chiếc sô pha mà Tưởng Thất Nguyên vẫn hay ngồi, nhưng giờ đây nơi ấy lại trống rỗng, tạo vẻ cô liêu. Nội thất căn phòng vẫn vẹn nguyên như thế, nhưng không khí đã không như xưa, có gì đó thật lạnh lẽo.
Nhan Nham từ phòng bếp đi ra, bên một chai rượu hồng từ tủ lạnh. Đứng ở bên cửa sổ, cậu nhâm nhi ly rượu hồng. Nhấp một ngụm, cảm nhận mỹ vị nơi đầu lưỡi. Đột nhiên, cậu nghĩ ra điều gì đó, lập tức nhìn chằm chằm vào ly rượu, trong nháy mắt, chai rượu trong tay lập tức biến mất.
—- Tưởng Thất Nguyên sẽ thích chai rượu lâu năm này.
Nhan Nham nheo mắt, vui vẻ cười, hạ quyết tâm sẽ tìm một ít rượu quý cho Tưởng Thất Nguyên. Tốt nhất là phải chuốc say anh yêu, như vậy mới làm được mấy chuyện ấy ẩy ầy ây ~! Nhan Nham chỉ nghĩ thôi đã sướng rơn lên, khóe miệng cong lên rất lâu. Nhưng cũng rất nhanh, cậu liền trầm mặt xuống.
Cậu nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, lấy từ túi áo mình ra thiết bị bé như hát đầu nhỏ. Trên ngón tay tinh xảo của cậu, nó phát ra tín hiệu. Cậu hừ một tiếng, dễ dàng bóp nát thiết bị đó thành bột phấn.
“Quá là ngây thơ đi….”