Thời tiết ở đây ngày càng ôn hòa, vùng đất cứ tưởng sẽ mãi một màu xanh dĩ vãng bây giờ đang chuyển sang màu vàng ươm. Gió thổi đìu hiu, lúa mì đã đến lúc thu hoạch, hạt ngũ cốc bạt ngàn tạo nên quang cảnh hấp dẫn. Tưởng Thất Nguyên rảnh háng chống cằm ngồi xếp bằng hai chân trên ngọn đồi, gương mặt đượm vẻ thất vọng chán chường.
Dạo này việc anh hay làm nhất là xúng xính quần áo – Nhan Nham mang đến rất nhiều quần áo cho anh để thay đổi. Toàn kiểu dáng mới mẻ, độc đáo khi Tưởng Thất Nguyên mặc lên càng trông khí chất muôn phần. Nhưng tất cả đều nát hết bởi cái mũ rơm lạc quẻ trên đầu anh – một cái mũ rơm không ra mũ rơm.
Tưởng Thất Nguyên tùy tiện lấy cỏ dại ven đường mà thắt nút lại, nhìn rất lộn xộn, chiếc mũ rơm đội trên đầu anh thủng lỗ chỗ, xấu không tả nổi. Sau vài biến cố xảy ra, anh phát hiện ra này – sinh mệnh của thực vật nơi đây có sức sống thật căng tràn, Tưởng Thất Nguyên thử nhổ thật nhiều cỏ, dưới ánh nắng chói chang chúng không hề héo úa, thậm chí hơn mười hay hai mươi ngày sau, chồi non đã mọc lên, xanh tươi đẹp đẽ, mê hoặc lòng người.
Cho nên muốn chế tạo mũ rơm đâu có dễ dàng gì.
Không chỉ có mũ rơm, bên người Tưởng Thất Nguyên còn có một cái cuốc, xa xăm một chút, là cánh đồng vàng ươm thẳng cánh cò bay, còn có bù nhìn – có lẽ là con bù nhìn duy nhất trên thế giới này mặc hàng hiệu, đôi mắt là hai viên ngọc thạch…Đương nhiên, con bù nhìn này cũng có vấn đề, bởi được làm bằng cỏ cây nơi đây nên phảng phất quanh nó luôn có chút sức sống kỳ diệu tồn tại.
Tưởng Thất Nguyên nhìn khắp núi đồi xanh ngắt, trút ra một hơi thở dài nặng nề: “Ai.”
Bộ dạng anh nông dân cần mẫn này là áo? Anh không phải đang làm thí nghiệm phát tín hiệu ra thế giới bên ngoài sao? Anh không phải muốn cùng Ôn Triết Đào phân tài cao thấp sao?
Để trả lời hết các câu hỏi phải quay ngược lại mười ngày trước.
Mười ngày trước Tướng Thất Nguyên rốt cuộc cũng phát ra được một tín hiệu, tuy rằng thật sự khổ sở, tín hiệu cũng rất kém, nhưng nói gì cũng ra kết quả. Đương nhiên đây chỉ là khởi đầu, nếu thí nghiệm thành công thì kết quả còn mĩ mãn hơn nữa.
Anh tiến hành phân tích tín hiệu, máy tính hoạt động hết công suất nhưng làm sao cũng không thu thập, xử lý được tín hiệu. Thoạt nhiên Tưởng Thất Nguyên nghĩ phần mềm này chưa đủ hoàn hảo, đang muốn cải thiện một chút thì thấy Nhan Nham vốn đang đứng từ xa nhìn anh mỉm cười đột nhiên thay đổi nét mặt
Sau đó từ túi áo ném ra một vật nhỏ.
Tưởng Thất Nguyên nhìn vật nhỏ bé hình cầu đấy, ngây ra một chút, liền nhanh chóng lấy ra điện thoại di động. Đang muốn xem để kiểm tra, thì đột nhiên một bàn tay vươn ra nhân lúc Tưởng Thất Nguyên không phòng bị mà cướp lấy.
“Trả lại cho anh.”
Nhan Nham không để ý đến Tưởng Thất Nguyên, tự ý mở điện thoại anh kiểm tra nội dung. Càng xem sắc mặt Nham Nham càng trở nên khó coi, cuối cùng trở nên âm trầm đến dọa người.
Tưởng Thất Nguyên đối với chuyện này không có cảm giác gì, chỉ biết lao đến cướp lại điện thoại của mình. Nhưng mà không biết tại sao, từ lúc Nhan Nham đụng tới điện thoại di động, trong nháy mắt cả người anh trở nên cứng đờ, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Dù anh liều mạng chống cự thì thân thể cứ như chết đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn về phía Nhan Nham, hy vọng cậu trả lại điện thoại cho anh.
Nụ cười nhẹ trên môi kia của cậu cũng đủ biết là Ôn Triết Đào ra tay.
Phía Ôn Triết Đào được trang bị đầy đủ như thế, chẳng phải quá dễ để phát hiện ra tín hiệu sao? Tưởng Thất Nguyên cực kỳ tin tưởng Ôn Triết Đào, cho nên anh lập tức muốn lấy điện thoại di động kiểm tra xem, nếu thật sự có thể liên lạc cùng nhau, anh nhất định phải trách móc A Đào một phen, còn cái việc phân tài cao thấp kia cứ tạm thời lờ đi đã.
Nhưng Tưởng Thất Nguyên còn chưa kịp mừng thì thứ trên tay Nhan Nham đã biến thành tro tàn…
[⊙v⊙] Ế?!
Tưởng Thất Nguyên trợn tròn mắt – ORZ, anh sao lại quên mất thằng ghẹ cũ của mình bản chất là đứa khó ở quanh năm suốt tháng. Một cái miết mạnh lên di động, chiếc điện thoại iphone lập tức biến thành bột phấn, ngón tay thuần khiết buông xuống, bụi bay lất phất giữa thinh không, hoàn toàn biến mất…
“Thật sự được lắm.” Nhan Nham miết lên thứ hình cầu xám bạc nhỏ bé, ngay tại trước mặt Tưởng Thất Nguyên, lập tức dùng sức, vật nhỏ kia lập tức biến thành bột phấn… “Em không ngờ kể cả khi đã đem mình đến nơi này thì mình với thằng kia vẫn còn liên hệ thân thiết như thế.”
Di động hiển thị hơn mười tin nhắn đến, tất cả đều là của Ôn Triết Đào.
Tưởng Thất Nguyên bây giờ mới có thể cử động, anh trợn mắt nhìn, tiếc nuối nhìn bột phấn đang lất phất bay, sau đó mới quay đầu giận dữ nhìn Nhan Nham: “Này! Đó là chuyện riêng của anh với A Đào!”
“Em ở bên mình lâu như thế mà cũng chưa thấy mình khó chịu như thế cả.” hai mắt Nhan Nham ai oán, đầy phiền muộn nhìn Tưởng Thất Nguyên.
Tưởng Thất Nguyên lại 囧, anh cảm giác đầu óc Nhan Nham thật sự có vấn đề. Có oan uổng cho cái thân anh không?! Nhớ cái hồi vẫn còn kết Nhan Nham nổ đĩa, anh 24/7 đều gửi tin nhắn quấy rối cậu, thậm chí còn hơi biến thái. Tuy rằng sau này không còn hợp tính Nhan Nham, tin nhắn ân cần hỏi han cũng theo đó giảm bớt…
Nhưng nói anh là loại phụ bạc là đ*o được!
Quan trọng hơn nữa là biểu hiện “mát rượi” hiện tại của Nhan Nham là làm sao?! Không phải mới đây còn là loại cuồng bạo, âm trầm cưỡng đoạt thanh niên sao? Giờ sao tự nhiên lại biến thành nữ chính trong truyện Quỳnh Dao. Muốn anh đạp lôi mà chết à?!
“Em nghĩ sắp đi đến giới hạn chịu đựng rồi.” Nhan Nham buông ra một câu không đầu không cuối, sau đó nở nụ cười như có như không nhìn Tưởng Thất Nguyên – Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, không thể cử động. Cậu vươn tay, vuốt ve gương mặt anh, đồng thời lấy ra một đồng hồ phát tín hiệu: “Em không quản mình nữa đâu.” Nhan Nham nói.
Tiếp đó, Tưởng Thất Nguyên lại thấy trước mắt là những bụi phấn lơ lửng không trung.
Tưởng Thất Nguyên vô cảm trước cảnh tượng này, không tức giận nhưng cũng chẳng vui mừng. Anh chợt nhận ra bản thân lãnh cảm với mọi hành động của Nhan Nham – ngoài trừ mỗi khi Nhan Nham lại cái hành động song tu quái đản gì đó, bằng không anh thậm chí không cần sự tồn tại của Nhan Nham, có thể tự mình thỏa mãn.
Chỉ là lần này khác với bình thường, trước đây Nhan Nham có làm gì thì anh cũng đều bình tĩnh đối diện không hề nao núng. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào Nham Nham,cảm giác mê man biến mất, cảm giác với Nhan Nham chỉ có lạnh lùng và hờ hững.
Ngay lúc đó, anh phát hiện sự thay đổi trong cơ thể mình, cảm giác nhẽ bẫng như muốn bay lên vậy. Nhưng rồi chính anh cố gắng đè nén cảm giác ấy xuống, anh thản nhiên nói: “Đang tìm cách làm anh không thể thoát đi?”
Nhan Nham mỉm cười gật đầu.
Tưởng Thất Nguyên nhìn quanh, bình thản nói: “Cũng tốt, dù sao anh nghĩ A Đào không khá đến mức ấy, chắc là phải bỏ cuộc thôi. Nhưng nơi này thật sự rất nhàn nhàm, mình có nghĩ nên làm gì đó mui vui co anh không? Để anh đỡ phải nghĩ đến A Đào, muốn tìm cách thoát đi.”
…
…
Đấy là nguyên nhân gần đây Tưởng Thất Nguyên suốt ngày quần quần áo áo.
Nhan Nham thỏa mãn yêu cầu của Tưởng Thất Nguyên, mang về một đống hạt giống cho anh. Thời điểm bắt đầu, Tưởng Thất Nguyên còn hơi kích động. Cảm giác yên bình thôn quê không tả nổi – tiếng lòng Tưởng đại thiếu gia vang lên trong lòng.
Nhưng khi Tương Thất Nguyên khai hoang, gieo mầm, làm xong việc thì ngả lưng xuống bãi cỏ tưởng tượng cuộc sống của mình sau này – mỗi ngày chăm bón cẩn thận, sau đó mùa thu bắt đầu thu hoạch.
Tưởng Thất Nguyên cười ha hả đi vào giấc mộng, nhưng thời điểm tỉnh lại, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát hoảng. Trước mắt anh là cả một cánh đồng thẳng cánh cò bay, choáng ngợp cả vùng trời.
Ngày hôm sau gieo mầm lại thì ngay buổi tối hôm ấy lập tức đâm chồi nảy lộc.
Tưởng Thất Nguyên quả thật muốn bùng cháy, quá trình cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến trong anh chỉ còn đọng lại duy nhất cảm giác…cảm giác mệt thấy mẹ QAQ