Tưởng Thất Nguyên hiện tại thấy thật đau lòng.
Anh phát hiện ra cảnh tượng nhìn thấy ở linh tuyền là thật, phòng nghiên cứu của anh, tiền của anh, em gái của anh đều đã không còn…Tuy rằng phòng nghiên cứu có thể cùng Ôn Triết Đào gây dựng; không có tiền thì lấy của Ôn Triết Đào mà dùng, ăn dầm ở dề nhà hắn; Về phần em gái…Anh hiện tại không dám nghĩ đến.”
“Anh thấy mình sắp xong đời rồi.”
“Anh quả thật sắp xong đời.” Ôn Triết Đào không phải là người dịu dàng, nhưng nhìn thấy tình trạng của Tưởng Thất Nguyên lại mềm nhũn của người. Hắn lạnh lùng nói
“Mỗi ngày chỉ uống một ít nước đã qua máy lọc, ăn chút rau dưa được xử lý vệ sinh cẩn thận…Không cẩn thận thì nửa tháng nữa là anh đi gặp thượng đế rồi.”
Tưởng Thất Nguyên không coi đấy là vấn đề nghiêm trọng, không chút khẩn trương nào: “Làm quá lên làm gì? Tôi không phải đang trong giai đoạn thích ứng sao? Xem này, hiện tại tôi đối với cậu động tay động chân cũng đâu có vấn đề gì, mấy chuyện kia làm sao làm khó được tôi.”
“Nhưng mới chỉ là thị giác, còn vị giác, khứu giác, xúc giác…”
“Thôi đi! Tôi sẽ ổn thôi, tôi là người giỏi thích nghi mà!” Tưởng Thất Nguyên kiên quyết chặn lại phân tích của Ôn Triết Đào, vớ lấy cái áo khách mang theo kính râm chuẩn bị ra ngoài. “Tôi đi thám thính một chút! Sau đó chúng ta sẽ thảo luận rõ phải làm gì tiếp theo.”
…
…
Ban đầu nói cứng thế nhưng lòng Tưởng Thất Nguyên lại đang rối bời. Sự thực anh làm việc không có một kế hoạch cụ thể nào, mỗi lần làm việc đều trong tâm trạng mình thích thì mình làm thôi – ví dụ như theo đuổi Nhan Nham, về nhà chọc tức ông già, rồi còn…cùng Nhan Nham tuyên chiến.
Điều đáng khen duy nhất là dù có kế hoạch hay không, Tưởng Thất Nguyên sẽ luôn có mục tiêu để bước tiếp. Không có màn tự kỷ ngồi khóc dưới mưa một mình.
Bất tri bất giác, Tưởng Thất Nguyên đã đến công ty Nhan Nham. Trước mắt anh là một công ty làm ăn phát đạt, cao mười mấy tầng, nhân viên ra vào tràn ngập tự tin. Nhưng Tưởng Thất Nguyên không có ngáo đá mà chạy vào, mà là ngắm một vài lần rồi phắn sang đường khác.
Tưởng Thất Nguyên đến một tiệm thuốc gần đấy.
Tuy rằng công ty dược thất ngạn có vô số thông tin trên mạng, cơ hồ muốn tôn Nhan Nham lên làm thần, nhưng Tưởng Thất Nguyên vẫn có cảm giác muốn đích thân thử nghiệm mới ổn.
Cái gì mà thần dược, không hề giống các loại thuốc khác…Tưởng Thất Nguyên không sao giải thích nổi. Nói thế nào nhỉ? Thật ra khi Nhan Nham thành lập công ty, anh đã nghĩ đến em nó sẽ tiến công ngọc khí, đổ thạch, chứ bán thuốc thì…Tưởng Thất Nguyên thấy nó chả liên quan gì đến Nhan Nham cả.
Trong không gian nhiều ngọc quý đến thế, em nó sao không lấy mà dùng?
Thời điểm nghĩ như vậy, Tưởng Thất Nguyên đi vào tiệm thuốc. Bởi vì anh quá tập trung suy nghĩ nên anh không nhận ra khi anh xuất hiện lão chủ tiệm thuốc đã sáng mắt lên, sống lưng thẳng tắp. Nhưng thời điểm anh muốn nói chuyện, thì như nhớ ra chuyện gì đó, ra vẻ nghiêm túc. Lợi dụng lúc anh không để ý, lão vội vã lê thân ra lấy đồ uống.
“Xin hỏi…” Tưởng Thất Nguyên đột nhiên nghĩ không nên nói ra trắng trợn quá mức. Vì thế anh hỏi: “Cho hỏi thuốc gì ở đây tốt nhất?”
Thất Nguyên nói ra, tự thấy chính mình có hơi mặc danh kỳ diệu, vừa định mở miệng ra bổ sung, không nghĩ ông chủ đã trả lời: “Thất ngạn.”
Tưởng Thất Nguyên: “…Tôi còn chưa nói mình bị bệnh gì.”
Ông chủ nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Dù có là bệnh gì thì thuốc thất ngạn cũng trị được hết. Thuốc thất ngạn là bậc nhất, là tinh hoa.”
Anh nghĩ là mình đi nhầm nơi, đây rõ ràng là fan cuồng trong truyền thuyết…Đúng là không thể chọn tiệm thuốc ngay cạnh công ty. Tưởng Thất Nguyên vừa mới nhấc chân bước đi thì ông chủ đã mở miệng: “Cho cậu.” Dứt lời, ông chủ đưa một lọ thuốc đưa cho Tưởng Thất Nguyên.
Tưởng Thất Nguyên: “…”
“Không cần cảm ơn, đây là quà của tiệm thuốc, lần sau nhớ quay lại.”
Tưởng Thất Nguyên làm mặt 囧, nhìn trong lọ thuốc không nhãn dung tích 200ml, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn ông chủ, nhưng lại làm lão hiểu nhầm ý anh.
“Như nào? Ngại không dám nhận? Thôi cứ cầm hết đi!” Nói còn chưa xong, lão bản lấy từ ra quầy lấy ra cả thùng: “Tặng hết cho cậu.”
Tưởng Thất Nguyên á khẩu.
Rõ ràng có ý không tốt? Nhan Nham sao lại chọn người làm thế này, hay là chỉ số thông minh của em nó xuống dốc không phanh? Tưởng Thất Nguyên cảm thán một chút, liền không khách khí vác cả thùng thuốc đi. Nói thế nào anh cũng có lời, không cần lo lắng. Nếu thuốc này do công ty Nhan Nham làm ra, ông Triết Đào phân tích một chút thì bói ra được khối chuyện!
“Đúng rồi, thuốc này có tác dụng gì?” Chạy tới cửa, Tưởng Thát Nguyên xoay người hỏi.
Quên mất đang đóng kịch,ông chủ hiện tại tự nhiên ăn nói tự nhiên hơn hẳn. Lão cười tủm tỉm nói: “Dù sao cũng không phải xuân dược.”
Lúc này, cửa thủy tinh bị đẩy ra.
Một thanh niên nhã nhặn tiến vào, đi qua thấy Thất Nguyên ôm theo thùng thuốc, liền tò mò hỏi: “Anh mua thế thế? Nhiều thế!”
Tương Thất Nguyên nhíu mày, nói: “Không phải mua, là ông chủ đưa, nghe nói đây là đồ tặng. Chú em muốn sao? Cho một lọ này!”
“Thật sự!?” Thanh niên sáng ngời hai mắt lên, cậu nhận lấy lọ thuốc của Tưởng Thất Nguyên, không do dự uống hết.
Thiếu niên nhã nhặn: “…”
Tưởng Thất Nguyên hiếu kỳ hỏi: “ Thế nào? Có thấy lạ trong người không?”
Thiếu niên ủy khuất nói: “Chỉ là một lọ nước đường, ngọt ngào, chẳng có gì đặc biệt.”
Tưởng Thất Nguyên chần chừ một chút, định không uống, nhưng lại ngửi được cái hương vị ngọt ngào kia, chả hiểu sao anh lại không do dự quất nguyên lọ.
Cảm giác sảng khoái truyền khắp toàn thân như mạch máu bị tắc được thông suốt, thoải mái đến mức muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Một hồi lâu, Tưởng Thất Nguyên mới hồi phục tinh thần, ánh mắt bừng sáng – Là linh tuyền!