Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Phù cũng không có ý định tìm căn cứ, cô không tin bất kỳ kẻ nào, nhà trong khu chung cư chỉ có mười hai tầng, nhà cô ở tầng mười, kiếp trước mưa lớn nhấn chìm tầng tám, nhà cô là ở nơi an toàn, cho nên trong nhà phải phòng thủ nghiêm ngặt.
Ngoài ra còn có các loại vật tư sinh hoạt, chuẩn bị đầy đủ vật tư, thực phẩm, quần áo, thuốc men, thiết bị bảo vệ, vũ khí phòng thân, thiết bị gia dụng vân vân.
Diệp Phù viết ra vật tư cần mua, bàn tay vẫn run rẩy, mỗi một khoản tiền đều phải dùng đến chỗ quan trọng, cô cần sắp xếp tỉ mỉ.
Nếu như cô tùy tiện mua một lượng lớn vật tư, nhất định sẽ thu hút sự chú ý, cô không thể mua số lượng lớn ở trong một thành phố.
Làm xong một bảng đơn giản, Diệp Phù lấy ra một cái kéo từ dưới bàn trà, đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, cứng ngắc nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
5 năm tận thế, mỗi giây mỗi phút, cô đều căng thẳng thần kinh cẩn thận mà sống, bây giờ nhìn thấy bản thân sống động trong gương, luôn có loại cảm giác không chân thật vẫn còn đang nằm mơ.
Kéo cắt xuống, cắt đứt mái tóc dài đến ngay gáy, nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của mình, Diệp Phù nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phù cầm lấy điện thoại di động, lên mạng thuê một nhà kho, mặc một chiếc áo lông vũ, cầm điện thoại di động và chìa khóa xe ra ngoài.
“Tiểu Diệp, em ở nhà sao?”
Trên hành lang, Trần Đại Hà và vợ Nghiêm Phân ở nhà đối diện đúng lúc đi mua thức ăn về, cư dân ở căn chung cư này đều quen biết nhau, Trần Đại Hà là đầu bếp khách sạn năm sao, vợ anh ta Nghiêm Phân làm giám đốc xưởng ở một xưởng may.
Diệp Phù sửng sốt một chút, khẽ gật đầu với bọn họ.
“Tiểu Diệp, nén đau buồn nhé em.”
Diệp Phù nhìn Trần Đại Hà không nói gì, cô không quen giao tiếp và trao đổi với mọi người.
“Em muốn đi đâu vậy? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em không đến nhà chị ăn cơm sao?”
“Không ạ, em có việc phải làm, em đi trước đây.” Diệp Phù nói xong, bước nhanh rời đi.
Trong mơ hồ, còn có thể nghe thấy Nghiêm Phân nhỏ giọng nói thầm.
“Lại thành cô nhi, nhưng mà đứa nhỏ này thật sự khó chịu mà, mặt cả ngày cứ u ám, bộ dạng cứ như hồ ly tinh vậy.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
“Nói một chút cũng không được, Diệp Phù là nhặt được ở khu chung cư của chúng ta, ai mà không biết chứ, sao chổi khắc ba khắc mẹ. Nghe nói một tháng lương của Diệp chủ nhiệm và Thẩm chủ nhiệm cộng lại khoảng mười vạn, đây còn chưa tính tiền thưởng các thứ, anh nói nhiều năm như vậy, hai người tích góp được bao nhiêu tiền đây? Có chữ nghĩa thật tốt, một tháng kiếm được rất nhiều tiền, thật đúng là không công bằng.”
“Đừng nói những lời này nữa, cẩn thận bị người ta nghe được.”
...
Diệp Phù đứng ở góc cầu thang, nghe xong lời tức giận bất bình trên lầu, khóe miệng co giật châm chọc.
Ở bãi đậu xe, chiếc xe kia của ba còn đỗ ở chỗ cũ, Diệp Phù mở cửa xe ngồi vào, nhìn bùa chúc bình an treo ở trước mặt, vành mắt có chút ẩm ướt.
“Ba mẹ, con sẽ sống thật tốt, hai người yên tâm đi.”
Lái xe rời đi, Diệp Phù trực tiếp đi đến nhà kho, ông chủ nhà kho đã chờ ở cửa từ lâu, nghe Diệp Phù nói muốn thuê ba tháng thì thoải mái ký hợp đồng.
Diệp Phù lấy chìa khóa kho hàng rời đi, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là đi chợ mua đồ.
Đến chợ, Diệp Phù mua một cái bánh bao vội vàng ăn hết, bắt đầu đi vòng quanh mua vật tư.
Đi mấy cửa hàng, giá cả đều không khác nhau lắm, Diệp Phù chủ yếu lựa chọn cửa hàng có nguồn hàng dồi dào.
“Giá bán gạo một kg là 1 tệ, nhưng mà có giá đó phải mua theo tấn, cô gái nhỏ, cô muốn bao nhiêu?”
“Mười tấn, có hàng không?”
Ông chủ nhếch miệng gật đầu: “Đương nhiên có, chỗ này của tôi chính là cửa hàng nhất ở Cầu Thành.”