Mặc dù dáng dấp Hiên Viên Văn Hoán dáng dấp rất đẹp, nhưng là Bạch Lê Hoa lại không thích vẻ mặt nam không ra nam, nữ không ra nữ này, cộng thêm giọng nói âm dương quái khí nữ thì càng ghét hơn.
“Chân tướng sự thật tạm thời chúng ta không nói tới, nhưng mười ngày trước, theo ta được biết thì con hổ mà cô nương gặp phải được một người tên là Nam Cung Bá thuần dưỡng. Từ trước đến nay hắn luôn xem con hổ đó là trân bảo. Lần này vì Hiên Viên Thải trốn vòa trong núi nên hắn mới phải dùng đến con hổ đó để lùng bắt. Nhưng không ngờ con hổ lại ly kỳ chết trước mặt hai người. Nam Cung Bá chỉ nhận được một bộ xương không trọn vẹn, ngươi nói xem hắn có thể nuối trôi cục tức này không?”
Lảm nhảm nửa ngày, cuối cùng cũng bắt đầu nói đến vấn đề chính.
Bạch Lê Hoa nghĩ: Thì ra bây giờ cũng có người có thể thuần dưỡng mãnh thú như con hổ này. Không trách được Hiên Viên Văn Hoán lệnh cho thủ hạ phát ra sát khí dò xét bọn họ. Loại sát khí này nếu là người tập võ thì sẽ rất mẫn cảm. Chỉ sợ là trong lòng bọn họ nhận định con hổ là do nàng giết.
Đáng tiếc nàng dựa vào là trực giác chứ không phải nội lực.
Còn Lương Đại Lang và Cát Lại Tử thì tám đời đều là nông dân, nhiều lắm cũng chỉ là có một thân thể khỏe mạnh.
Huống chi bọn họ cũng không có chứng cớ.
Cho nên lúc này, Bạch Lê Hoa mặt không đổi sắc hỏi: “Hắn nuốt không nuốt trôi cục tức này thì có quan hệ gì với chúng ta chứ?”
Dáng vẻ thản nhiên kia của nàng khiến cho Hiên Viên Văn Hoán sửng sốt, “Ngươi không sợ hắn sẽ trút cơn giận này lên người các ngươi sao?”
Lương Đại Lang nói: “Muốn vu oan giá họa sao? Béo Nha vừa vào núi Đại Lương đã nhìn thấy con hổ chỉ còn thoi thóp thở cũng ở đó thì có nghĩa là chúng ta giết nó sao? Nếu nàng gặp phải con hổ còn khỏe mạnh, bị ăn đến không còn xương cốt thì lại là do chúng ta xui xẻo sao?”
Hiên Viên Văn Hoán nghe lời của Lương Đại Lang như đang uy hiếp hoặc đang khuyên giải.
Dáng vẽ như đây rõ ràng là sự thật nhưng lại không có quan hệ gì với Lương gia bọn họ.
Cuối cùng thì Lương Đại Lang cũng biết tại sao người này muốn dẫn hắn và Cát Lại Tử đi, không phải là muốn khi dễ phụ nữ và trẻ con sao?
Đáng tiếc bọn họ tính toán nhầm rồi.
Hắn càng thêm dùng sức nắm chặt tay Bạch Lê Hoa, dùng ánh mắt nói cho nàng biết: Có hắn ở đây, nhất định không để bọn họ khi dễ nàng.
Bạch Lê Hoa cười một tiếng, hai con mắt híp thành một vầng trăng, ánh mắt sáng ngời ngập nước như phủ một tầng sương, vô cùng đẹp đẽ.
Sau đó nàng quay đầu hỏi Hiên Viên Văn Hoán:
“Chưởng quỹ, nhiều lắm ta cũng chỉ cắt thịt hổ, lột da hổ. Nhưng trên người con hổ này không viết tên Nam Cung Bá hắn thì ai mà biết chứ!” Bạch Lê Hoa bày ra dáng vẻ không chịu nổi kinh sợ nói, “Huống chi, chúng ta ngay cả Nam Cung Bá là ai cũng không biết.”
“Các ngươi không biết hắn là ai không quan trọng, nhưng nhi tử của Hiên Viên Hồng là Hiên Viên Thải đang bị truy nã, các ngươi không cần phải tự mình chọc phải họa sát thân. Cũng đúng lúc ta và Nam Cung Bá có chút giao tình, chi bằng hai người ngoan ngoãn giao đứa nhỏ này cho ta để ta thuận thế giao cho hắn đi?”
Hắn đây là đang lật bàn đánh lại mà, Bạch Lê Hoa lạnh mặt, “Sợ rằng chưởng quỹ hiểu lầm rồi, chúng ta căn bản không biết Hiên Viên Hồng nào cả.”
Sắc mặt biến đổi quá nhanh khiến người ta nghẹn họ nhìn trân trối.
Mới vừa rồi còn trơn như cá chạch, mà bây giờ lại xòe gai muốn đâm người.
Hiên Viên Văn Hoán sờ mũi, càng lúc càng cảm thấy hứng thú. Hắn đi tới trước mặt Bạch Lê Hoa nói nhỏ bên tai nàng: “Ngươi không sợ Nam Cung Bá hay là không sợ Trịnh tướng quân sau lưng hắn? Chỉ cần ta đưa da hổ qua…”
Chỉ cần hắn đưa da hổ qua thì tất nhiên Nam Cung Bá sẽ chạy đến dùng mọi biện pháp xẻ da róc thịt Bạch Lê Hoa, lấy máu của nàng để tế linh hồn con hổ.