Tiết Thải làm mặt quỷ nói, “Ai bảo ngươi tự mình làm, lúc này tiêu chảy là đáng đời.”
Lương Nhị Lang hung thần ác sát giơ nắm đấm, “Tên tiểu tể tử này, thiếu đòn phải không?”
Vừa nói xong thì bụng lại nhộn nhạo, kẹp mông chạy vào nhà xí.
“Các ngươi hay quên nhỉ?” Bạch Lê Hoa kéo Tiết Thải bảo vệ sau người, nói: “Tối hôm qua ta đã có hỏi các người muốn ta giúp hay không, chính các ngươi nói là không cần, đâu có liên quan đến ta?”
Tiết Thải đắc ý núp ở phía sau làm mặt quỷ.
“Dù sao cũng là ngươi xấu bụng.” Lý Tiểu Ngọc nhìn cửa nhà xí, nghe tiếng ào ào trong đó, gấp gáp nói: “Ngươi còn không mau đi tìm đại phu cho chúng ta!”
Bạch Lê Hoa duỗi tay, “Lấy tiền ra đi rồi nói.”
“Béo Nha.” Dù gì cũng là hàng xóm láng giềng, lúc này có người thấy tình trạng của Lương Nhị Lang, cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền hảo tâm khuyên nhủ, “Mạng người quan trọng hơn, ngươi bỏ qua cơn tức này, cứu người đi rồi nói.”
Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, phe Trần quả phụ đều nói Lương lão nhị thật bất chính.
Nhưng nói nhiều nhất, vẫn là Béo Nha.
Lúc này đầu óc khỏe rồi, mạnh mẽ vùng lên, hoàn toàn không ở chung được, tuy không nói rõ nhưng bọn họ đều chờ để chế giễu.
Lương lão cha không biết khi nào từ trong phòng đi ra, đen mặt phân phó: “Đại Lang, lấy bạc ra.”
“Cha.” Lương Đại Lang không tán đồng, “Ta làm gì có bạc……”
Lương lão cha kéo hắn ra một bên, “Ngươi nhưng đừng lừa cha, Béo Nha không phải chuẩn bị mở cửa hàng sao? Làm sao không có bạc?”
Lương Đại Lang hoảng sợ, “Đó là tiền Béo Nha bán trang sức mà? Ta không động vào được!”
“Vậy con muốn nhìn đệ đệ của ngươi chết trong hố phân à?”
“Nhưng……”
Nếu cho bạc thì không phải tương đương với việc thừa nhận sao? Đến lúc đó lại nháo đến trong nhà gà chó không yên.
Bạch Lê Hoa lạnh nhạt nói, “Cha, người đừng lo, hai vợ chồng này chết thì tính lên đầu ta.”
Cơ thể người có chức năng điều tiết, bọn họ đi cả đêm, lúc này sợ là mất nước rồi, trong bụng cũng không có đồ gì để xả ra nữa.
Có người nói Bạch Lê Hoa tàn nhẫn, cũng có người nói Lương Nhị Lang đáng đời.
Bạch Lê Hoa không để ý bọn người đến xem náo nhiệt, Lý Tiểu Ngọc lại thẹn quá hóa giận, hắt một chậu nước vòa đám người, “Nhìn cái gì mà nhìn, trong nhà không có chuyện gì làm sao?”
Đám người tản đi.
Tối hôm qua sau khi nấu xong nàng còn đặc biệt dặn Lương Nhị Lang ăn nhiều một chút, lúc này bệnh trạng tất nhiên nặng hơn nàng.
Trong lòng càng thêm hận Bạch Lê Hoa: Đàn bà thúi, ngươi chờ đó, không còn đắc ý lâu được đâu.
Nhưng hiện tại mấu chốt là làm sao có tiền bây giờ, đến lúc xong chuyện mà không có tiền đưa cho Lý Đại Lực, hắn mà nói chuyện hắn làm ra thì chắc chắn nàng sẽ bị giết chết.
Lý Tiểu Ngọc rầu rĩ, Lương lão cha cũng rầu rĩ.
Tuy rằng việc này không quan hệ tới Béo Nha, nhưng bây giờ trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nếu nói là trùng hợp thì cũng quá khéo đi.
Bạch Lê Hoa không thèm quản bọn họ, xuống ruộng hái chút lá cải, cắt vụn trộn vào bột ngô, làm hơn nửa chậu chuẩn bị cho gà ăn.
Nàng có bỏ thêm chút nước trong không gian vào chậu, gà thích ăn thì cũng nhanh lớn.
Nếu để cho người Lương gia người thấy thì thế nào cũng nói nàng không thể lãng phí đồ vật như thế.
Bạch Lê Hoa ôm chậu cám, thả gà ra khỏi chuồng heo, lùa ra rừng trúc phía sau cho ăn.
Tiết Thải theo đuôi phía sau, chân hắn còn bị thương nên không thể chạy nhanh đươc.
Đi đến rừng trúc thì không thấy bóng dáng Bạch Lê Hoa đâu mà chỉ có một đám gà ríu rít loạn xạ.