Tiết tử trúng độc mà tử:
Lâm Băng bất chấp hình tượng, lang thôn hổ yết đem đồ ăn vào miệng .
Thư Tuyết ngồi ở bên cạnh cô, làn da bạch tích, xinh đẹp như hoa, mái tóc
đen dài, mặc một quần áo trắng, tại mạt thế, hơn nữa chói mắt, phi
thường xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Băng, nói:“Ăn từ từ, cũng
không ai tranh cùng cậu, biết cậu ở bên ngoài vất vả, đây chính là cố ý
cho làm cậu, chậm một chút, chậm một chút......”
Lâm Băng không
để ý trong lời nói Thư Tuyết, cô đã vẻn vẹn năm ngày không ăn qua một
bữa cơm , ở ngoại ô thời điểm đói bao tử đau chỉ có thể mệt mỏi ngồi
trên mặt đất, cảm giác kia đến nay đều không quên được.
Từ ba năm trước tang thi xuất hiện, mạt thế đến, bọn họ vài người đi theo bộ đội
chạy trốn tới căn cứ Triều Dương, luôn luôn sống đến hiện tại. Thư Tuyết là bạn tốt của Lâm Băng, hai người từ nhỏ nhận thức, quan hệ đặc biệt
thân mật.
Thư Tuyết có không gian, lợi hại hơn là cả không gian
thăng cấp hình trưởng thành, bên trong có đất đai , có khả năng gieo
trồng.
Thư Tuyết ở mạt thế sau thành tựu tiếng tăm bừng bừng,
vốn, trước mạt thế cô cùng tiểu bạch hoa giống nhau sở sở động lòng
người, mạt thế đến, người đánh chủ ý lên cô ta ngày càng nhiều . Thư
Tuyết còn có một bí mật, khả năng chữa khỏi.
Việc này vốn chỉ có
vị hôn phu của Lâm Băng là Sở Phi biết, ngày đó Sở Phi cùng Thư Tuyết
vụng trộm hẹn hò trị liệu cho Sở Phi, Lâm Băng phát hiện , nhưng Lâm
Băng lặng lẽ ly khai, sợ hai người kia phát hiện.
Không sai, hai người này đã sớm thông đồng cùng ở một chỗ.
Nhưng Lâm Băng có biện pháp nào đâu, cô có băng dị năng, nhưng cô còn có một
người mẹ bệnh tật. Tại căn cứ Triều Dương ở sẽ tích phân, người bình
thường muốn tích phân càng nhiều, mẹ cô thân thể luôn luôn không tốt
lắm, mặc dù có dị năng nhưng không cao, sau này, thậm chí liên doanh
dưỡng đều theo không kịp, mẹ cô thân thể càng ngày càng kém.
Lâm
Băng chỉ có đi theo đội ngũ ra ngoài đánh tang thi lấy tích phân, hàng
tháng tích phân chỉ đủ cô cùng mẹ cô duy trì sống, cô phần lớn thời gian ở ngoại ô, mẹ cô còn phải cần Thư Tuyết chiếu cố, về phần Sở Phi cùng
Thư Tuyết về điểm phá sự này, cùng mệnh so sánh tính cái gì đâu?
Cô cũng không hiểu, vì sao Sở Phi rõ ràng yêu Thư Tuyết yêu đến chết, cũng không cùng cô đề chuyện giải trừ hôn ước.
Chẳng lẽ hai người này thích cảm giác lén lút?
--
Lâm Băng ăn cơm đến một nửa thì chết mất .
Đồ ăn bị hạ độc.
Thời điểm Lâm Băng chết còn nghĩ , thật sự là đáng tiếc bàn đồ ăn kia, quá lãng phí .
Sau khi chết cô phiêu trong không trung, rõ ràng nhìn mặt Thư Tuyết không
biểu cảm dò xét hơi thở cô, thẳng đến xác định triệt để tử vong, mới đem Sở Phi kêu đến.
Sau, Thư Tuyết ở cửa canh chừng , Sở Phi cầm
tảng đá tạc vỡ cô đầu, màu trắng của óc Lâm Băng chính mình xem còn thấy ghê tởm, Sở Phi lại giống như không hề cảm giác, đeo bao tay màu trắng
bắt tay moi vào trong óc cô, lấy ra năng lượng hạch.
Lúc này, Thư Tuyết vừa vặn đi tới, nhìn năng lượng hạch màu trắng trong tay Sở Phi, trong mắt mang cười.
Sở Phi đem năng lượng hạch lấy nước rửa sạch, sau đó đưa cho Thư Tuyết,
còn cười nói:“có cái này không gian em có thể thăng cấp .”
Ở
trước mặt Sở Phi, Thư Tuyết cúi đầu, trong mắt rưng rưng,“ Mình thực xin lỗi tiểu băng.” Nói xong còn khóc nức nở đứng lên, điềm đạm đáng yêu.
Sở Phi yêu thương ôm lấy cô,“Không có gì phải xin lỗi , nếu không phải em, cô ta cũng sống không đến hôm nay, không cần lo lắng, cô ta sẽ không
trách em .”
Đôi cẩu nam nữ này ôm ôm cuối cùng còn đứng hôn nhau.
Sau đó, Lâm Băng liền không có tri giác.
chương 1
edit: U Nhược Lưu Ly
Lâm gia là số một, số hai hào môn của thành phố H. Hào môn thị phi nhiều,
con cái cũng nhiều. Cha của Lâm Băng là con trai thứ hai của Lâm gia,
theo kinh doanh, trên thương trường ông là nhân vật thủ đoạn, tuổi đã
đến trung niên, nhưng cũng là nam tử trung niên nho nhã tuấn tú.
Gia thế mẹ của Lâm Băng cũng không sai, nhưng do gia đình ông ngoại ở nơi
khác cách thành phố H hơi xa, gia đình ông ngoại là từ chính , cha cô
cùng mẹ cô kết hôn nghe nói là đám hỏi.
Nhưng mẹ của Lâm Băng lại cố chấp nhận vì tự do yêu đương mà kết hôn , đúng vậy, mẹ cô quả thực
yêu cha cô, là tiêu chuẩn vợ hiền mẹ tốt,là phụ nữ đơn thuần thiện
lương, hiền lành.
Tính cách của Lâm Băng cũng kế thừa của cha cô nhiều một ít.
Cô tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên sofa bằng da Italy ở phòng khách, phòng xa hoa, TV LCD trên tường, đang quảng cáo bộ phim truyền hình, cô mạnh mẽ ngồi dậy, trong đầu nhớ lại , cô nhớ mình rõ ràng đã chết.
Không đúng!
Phòng yên tĩnh?
Tang thi đâu?
Mặt trời chiếu sáng, Lâm Băng không tự giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng Lâm Băng hướng bắc có một cửa sổ lớn sát đất, ngoài cửa sổ, bầu trời xanh lam, mây trắng chậm rì rì bay.
Lâm Băng tim đập nhanh, con ngươi trong mắt mở to.
Cô chậm rãi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, âm thanh xe cộ chen vào lỗ
tai cô, phá lệ tranh cãi ầm ĩ, cách đó không xa trên quảng trường lớn
đang quảng cáo kỳ mới nhất, tiếng nhạc đứt quãng truyền vào trong tai
Lâm Băng. Trên đường, xe đến xe đi, người đến người đi, sôi trào, náo
nhiệt.
Trong nháy mắt, Lâm Băng nước mắt dường như không dừng được, ở trong mắt quay cuồng.
Cô còn sống!
Đã bao lâu? Ba năm , vẻn vẹn ba năm không có nhìn thấy cảnh náo nhiệt
giống như thế . Mạt thế đến, trên đường một mảnh hỗn độn, chiếc xe bị
phá hư, dính máu thịt, ô thối ngã tư đường, nhiều nhất , chính là thi
thể người, dưới ánh nắng, chậm rãi hư thối. Trong thành phố H, càng yên
tĩnh. Trời mới biết, thành phố H không có thanh âm có bao nhiêu đáng sợ.
Tim Lâm Băng phốc phốc đập lợi hại.
Cô đã trở lại trước mạt thế sao? Trùng sinh sao?
Cô nhếch môi, nở nụ cười, cô thường biểu lộ cảm xúc ra ngoài không nhiều
nhưng giờ khắc này là vui mừng , cô rút khăn tay lau khô nước mắt.
Cảm giác không tốt, là đói bụng đi, có thể hảo hảo ăn một chút , cô cao hứng nghĩ.
Đối diện quảng trường, màn hình lớn lại thay đổi quảng cáo, tuyên truyền
một bộ điện ảnh, nói là một tháng sau chiếu phim, vài vị diễn viên nổi
tiếng ở trong đó, đạo diễn biên kịch là chuyên ngiệp đứng đầu ,nên bộ
điện ảnh này rất được đón trào.
Trong đó có một vị nam minh tinh điện ảnh Lâm Băng rất thích .
Nhưng một khắc nhìn đến vị minh tinh điện ảnh kia, Lâm Băng cả người đều cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cô nhớ rõ ràng, ngày bộ điện ảnh chiếu phim chính là mạt thế bùng nổ , đêm đó cô đi rạp chiếu phim, lúc xem xong phim đi ra bầu trời một mảnh màu
đỏ, người xem ngạc nhiên không thôi. Mười hai phút sau, bầu trời mưa đổ
xuống, còn có sương mù, che kín toàn bộ thế giới.
Lúc đó, Lâm Băng về nhàliền bắt đầu sốt cao, nóng dọa người.
Khi đó ba Lâm bên ngoài công tác, mẹ Lâm đến nhà trọ của Lâm Băng chăm sóc
cô. Vẻn vẹn ba ngày, Lâm Băng mới tỉnh lại, cả người gầy một vòng, lúc
này, tang thi đã hoành hành, Lâm gia đã sớm bỏ chạy.
Lâm Băng
định mang theo mẹ cô đi tìm cha cô , nhưng quá khó khăn , lúc đó đáng sợ không chỉ là tang thi,mà còn có lòng người. Người xấu càng ngày càng
nhiều, người tốt càng ngày càng ít, thậm chí, có một thời gian, này đói
loạn đầu người, ngay cả thịt người đều dám ăn.
Đáng sợ.
Sau này các địa khu có căn cứ, có quy tắc, mới có thể giảm đi một ít.
Nghĩ đến, trong lòng Lâm Băng lạnh cả người.
Di động để trên bàn trà cạnh sofa, trên di động có thời gian , Lâm Băng đi qua, cầm lấy di động, ấn nút, màn hình di động sáng lên.
Ngày mười lăm tháng bảy, thứ ba, thời tiết tốt.
Lâm Băng cười khổ, chết tiệt, chịu là cái gì tội, một tháng sau lại phải trải qua ngày đáng sợ kia.
Di động đang lúc này vang lên.
Điện báo là mẹ Lâm.
“Này, mẹ?”
“Băng Băng, con thế nào không trở về nhà, không phải đã tốt nghiệp sao, hai
tháng nay mẹ đều chưa có gặp con ?” bên kia mẹ Lâm quả nhiên có chút oán giận , Lâm Băng nghe thấy, càng thêm đau lòng.“A Tuyết nói con lại bắt
đầu giảm béo , băng băng, con không mập, giảm béo cái gì, như vậy là phá hư thân thể .”
Mẹ Lâm trong miệng nói A Tuyết chính là Thư
Tuyết, Thư Tuyết là con nuôi Thư gia, ba tuổi đến ở Thư gia, luôn luôn
học làm người, miệng cũng ngọt,người cũng xinh đẹp, mềm mại động lòng
người, cười rộ lên còn lộ ra hai má núm đồng tiền, từ nhỏ cùng Lâm Băng
quan hệ nhưng là không tồi.
Bởi vì Lâm Băng cùng Thư Vũ quan hệ
không tốt, Thư Vũ so với Thư Tuyết nhỏ hơn một tuổi, từ nhỏ Lâm Băng
cùng Thư Vũ không hợp, hai người vừa thấy mặt liền cãi nhau, hai nhà có
thế giao, khó tránh khỏi sẽ gặp mặt, sau quan hệ lại càng đến càng phá
hư.
Thư Vũ đặc biệt chán ghét Thư Tuyết.
Địch nhân của địch nhân là bằng hữu, cho nên, Lâm Băng đối Thư Tuyết không sai.
Cô hiện tại cũng nhớ không nổi vì sao cùng Thư Vũ cãi nhau.
“Mẹ, con tối hôm nay trở về nhà.” Lâm Băng lại bỏ thêm một câu,“Yên tâm đi,
con về sau tuyệt đối sẽ không giảm béo .” Giảm cái vô nghĩa, ăn còn
không đủ.
Lâm Băng năm nay tốt nghiệp đại học, tháng sáu lấy bằng tốt nghiệp, tháng bảy triệt để kết thúc, nhưng không nghĩ trở lại nhà
cũ Lâm gia, chính mình ở phòng trọ nhỏ kéo dài vài ngày.
Nghe được Lâm Băng lập tức sẽ trở lại, mẹ Lâm vừa lòng cúp điện thoại.
Tắt điện thoại, Lâm Băng bắt đầu thu thập hành lý, lúc đi tới cửa Lâm Băng ở cửa nhìn vào chỗ hộp quà tặng, hộp màu trắng, Lâm Băng nghĩ tới, bên
trong là chiếc vòng tay mặc lục sắc phỉ thúy, lão mẹ đưa cho cô quà sinh nhật hồi nhỏ, Lâm Băng không thích đeo cái gì trên tay, nên thường
xuyên không mang theo nó, hơn nữa, chỉ có trung lão niên mới đeo cái
này, cô chưa từng thấy người trẻ tuổi nào lại mang nó.
Đây là làm chi ?
Lâm Băng cẩn thận nghĩ, nga, đúng rồi, Thư Tuyết ngày mai sinh nhật, cô nhớ rõ ràng Thư Tuyết trước ngày sinh nhật luôn luôn ám chỉ cô muốn vòng
tay này, rất nhiều lần. Thời điểm Thư Tuyết giúp cô tìm vòng cổ không
cẩn thận nhìn thấy, sau Thư Tuyết liền nhớ thương nó .
Lâm Băng gợi lên ý cười trào phúng.
Mạt thế, cô mang theo mẹ cô cùng Sở Phi Thư Tuyết một đường, nếu không có cô tỉnh táo, chỉ sợ đã chết không chỉ một lần.
Cô tự giác cũng không thiếu nợ Thư Tuyết , một lần cầm trên tay đồ ăn của
Thư Tuyết cô đã dùng chiếc vòng này đổi , mẹ cô bệnh, Thư Tuyết học y,
nhưng trước giờ cũng chưa đề cập qua trị liệu.
Trước mạt thế mẹ Lâm luôn luôn đối Thư Tuyết không sai, Thư Tuyết tựa hồ cũng không nhớ được.
Mạt thế ba năm trở lại, đường không thông, không liên hệ được với Lâm gia,
hay ông ngoại gia, Lâm Băng ở tại tiểu căn cứ Triều Dương này, khổ nhịn
ba năm, nếu không có mang theo mẹ cô, cô dù liều mạng chết, cũng sẽ đi
tìm người nhà.
Lâm Băng mơ hồ nhớ được, Thư Tuyết chưa bao giờ
mang vòng tay này, mạt thế sau một năm, Lâm Băng ngẫu nhiên nhắc tới,
Thư Tuyết kinh hoảng nói rớt, sở dĩ nhớ được rõ ràng như vậy, vì Thư
Tuyết khi đó làm vỡ một chén cháo.
Quên đi, không nghĩ .
Lâm Băng đem hộp chứa vòng tay nhét vào trong hành lí, ngày mai lại đến
công ty bất động sản, đem phòng ở này bán đi, đổi thành tiền. Một tháng
sau, tiền hoàn toàn là giấy bỏ đi .
Cô muốn rèn luyện, tuy rằng chỉ có thời gian một tháng, nhưng so với cái gì cũng không làm thì vẫn tốt hơn.
Thực đáng tiếc không có không gian.
Dù sao thức ăn nước uống , một ít đồ dùng hàng ngày cũng phải mua chút, để tại kho hàng, công đoạn lắp ráp hạ đi. Còn phải cùng cha cô, ông ngoại
bọn họ biết chân tướng, nhất định để cho bọn họ chuẩn bị.
Một tháng, cảm giác thời gian không đủ.
Đúng rồi, mẹ cô thích yoga tập thể hình, ẩm thực kiện khang, thân thể rất
tốt, mạt thế đến thì cực kì suy yếu, có thủy dị năng,nhưng bởi vì thân
thể kém, luôn luôn không thể thăng cấp.
Đột nhiên, Lâm Băng đôi mắt sáng lên.
Cô nghĩ tới!
Có lẽ, còn có thể để mẹ cô tin tưởng cô mạt thế lập tức sẽ đến cũng nói không chừng!*