Mẹ Lâm cũng không ở nhà, không biết đã đi đâu rồi, đến điện thoại cũng không nghe.
Lâm Băng xuống lầu hỏi thím Chu, nhưng thím Chu lắc đầu nói không biết, Lâm Băng đành phải gọi điện thoại cho cha Lâm.
“Ba, mẹ đi đâu rồi, con gọi điện thoại mãi mà không thấy bà ấy nghe máy.” Lâm Băng lo lắng hỏi.
“Mẹ con đi qua bên nhà cậu con rồi, buổi sáng nay mới bay qua đó, bà ấy để
cho ta nói với con, buổi sáng lúc ta ra ngoài vội quá, cho nên quên mất
không nói cho con.” Ở đầu dây bên kia của điện thoại, giọng nói của cha
Lâm nhẹ nhàng bâng quơ, suy nghĩ một lát, ông lại bỏ thêm một câu:“Hai
tuần tới con không cần phải ra ngoài đường nữa, ngoãn nhoãn ở lại trong
nhà đi, bây giờ bên ngoài không được an toàn.”
Lâm Băng nghe được lời nói của phụ thân thì sửng sốt trong lòng, mẫu thân đi qua bên nhà
cậu, còn không có nói cho cô biết? Nhưng rốt cuộc là người cậu nào, cô
có ba người cậu, mẹ là con gái út của ông ngoại, nên ở trong nhà luôn
luôn được mọi người sủng ái.
Lâm Băng nghe phụ thân nói không cần phải đi ra ngoài, trong lòng giật mình nói:“Ba, không phải ông nội giúp con tìm một vị huấn luyện viên sao, con còn phải đi tìm người ta nữa,
không phải con vẫn còn phải luyện tập sao?”
“Cũng chỉ có được mấy ngày, con có thể học được cái gì?” Giọng nói của cha Lâm nghiêm khắc
còn hàm chứa một ít quan tâm, “Ta đã tìm cho con mấy người bảo vệ, là
người đáng tin cậy có thể nhờ vả được, không cần phải đi ra bên ngoài
gây thêm phiền phức nữa. Còn có, con nên xử lý những thứ không cần thiết đi, nên bán thì bán luôn đi, qua vài ngày nữa có thể chúng ta sẽ rời
khỏi thành phố H, mấy ngày nay ta bề bộn nhiều việc, mẹ ngươi cũng không ở đây, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nghe chưa?”
“Vâng.” Những lời nói bình thường của phụ thân không hiểu sao lại làm cho Lâm Băng cảm thấy thật ấm áp.
“Tốt lắm, cứ như vậy đi.” Cha Lâm bình tĩnh cúp điện thoại.
Lâm Băng nhìn màn hình di động đã tắt, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ,
phụ thân đã dám để cho mẫu thân rời khỏi đây, như vậy chứng tỏ nơi mà
mẫu thân đang ở hiện tại tương đối an toàn, nói cách khác, nhà mấy cậu
đã bắt đầu chuẩn bị rồi, xem ra, năm đó cô cố chấp ở lại trong phòng trọ nhỏ đã bỏ lỡ rất nhiều sự việc.
Năm đó khi mạt thế bùng nổ, cô
mang theo mẫu thân, đi theo một đám người, đoàn người một đường chạy
trốn chật vật, cuối cùng cũng đi đến căn cứ gần nhất, nhưng cũng hao
binh tổn tướng không ít, không còn lại mấy người, sau đó cô liền mang
theo mẫu thân ở nơi đó sinh sống, ngẩn ngơ một lần chính là ba năm.
Đang mải suy nghĩ thì một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“A Băng, tại sao buổi sáng lại không thấy em, em đi ra bên ngoài sao?” Một giọng nam trong suốt mang theo tiếng cười gọi cô.
Lâm Băng quay đầu liền nhìn thấy người vừa đến, thì ra là anh họ thứ hai
của cô, Lâm Trạch Nam, là con lớn nhất của chú Ba, so với cô còn lớn hơn mấy tuổi, năm đó chú Ba là một hoa hoa công tử, sớm đã có con cái, con
riêng ở bên ngoài càng không cần phải nói, thím Ba đã từng vì việc này
mà làm cho gia đình gà bay chó sủa.
“Vâng, anh nhìn nè, em mới đi cắt tóc ngắn xong, nhìn đẹp không? Cửa hàng kia đặc biệt nhiều khách
hàng, còn phải xếp hàng nữa, bằng không em cũng sẽ không đi tới chỗ đó
sớm như vậy. Bất quá, anh họ, sao trong nhà không thấy một người nào
vậy, những người khác đi đâu rồi? Buổi sáng lúc em dậy cũng vậy, không
nhìn thấy một ai.” Lâm Băng nhẹ nhàng trả lời.
Lâm Trạch Nam đem
quyết định buổi sáng mà Lâm gia gia nói toàn bộ cho Lâm Băng nghe, bất
động thanh sắc lén lút quan sát biểu cảm của Lâm Băng, cuối cùng còn
không chút để ý nói ra một câu,“Thím Hai đâu, thế nào mà anh cũng không
thấy bà ấy.” Thím Hai trong miệng Lâm Trạch Nam là chỉ mẹ của Lâm Băng.
“Mẹ em đi thăm mấy cậu rồi.” Lâm Băng cười nói,“Bất quá, sao anh họ vẫn còn ở trong nhà, gia gia không có giao việc gì cho anh sao, chuyện này
không có khả năng a.”
“Ừ, là bề bộn nhiều việc, anh chỉ trở về
lấy ít đồ thôi.” Lâm Trạch Nam giơ lên túi văn kiện trong tay cho Lâm
Băng xem,“Hiện tại anh phải đi rồi.”
Lâm Trạch Nam nói xong liền
đi về phía cửa lớn, nửa người vừa qua khỏi cửa, lại đột nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại đối với Lâm Băng nói một câu:“A Băng, buổi chiều
em muốn đi ra ngoài ‘Mua sắm’ sao?” Câu nói này nghe không ra một chút
cảm xúc gì.
Trong lòng Lâm Băng căng thẳng, nhưng thần sắc trên
mặt lại không thay đổi, giơ lên khóe môi, cười nói:“Không ạ, buổi chiều
em vốn tính toán đi võ quán Lưu gia, là gia gia giới thiệu cho, nhưng mà vừa rồi ba ba em gọi điện thoại tới nói em phải ở nhà không được đi ra
ngoài nữa.”
Lâm Trạch Nam giống như cười mà không phải cười nhìn
cô một cái, ánh mắt như không có gì, cuối cùng hắn buông tay nhún vai,
một bộ dáng như không có biện pháp gì,“Con gái rất hay gây phiền phức.”
Nói xong lời này, hắn liền rời đi .
Trong lời nói của Lâm Trạch
Nam làm cho Lâm Băng có cảm giác nguy cơ rất nặng, trực giác nói cho cô
biết, không thể đi ra bên ngoài.
Lâm Trạch Nam đi rồi, cô liền
gọi điện cho huấn luyện viên của võ quán Lưu gia, nói buổi chiều mình
không thể đi qua đó được, còn trịnh trọng nói xin lỗi, còn hẹn lại lần
sau nếu có thời gian sẽ thông báo trước cho ông.
Vừa mới cúp điện thoại, bên tai huấn luyện viên Lưu liền vang lên một thanh âm,“Là điện
thoại của ai vậy, như thế nào mà ông lại bày ra vẻ mặt này?”
Thanh âm huấn luyện viên Lưu buồn bực nói:“Là cháu gái của một lão thủ
trưởng, vốn tưởng rằng có thể dạy con bé một chút võ phòng thân, hiện
tại xã hội rất rối loạn, người xấu cũng nhiều, ông nội của con bé muốn
nó học chút võ phòng thân, bất quá, ước hẹn là bốn giờ chiều, hiện tại
con bé gọi điện tới nói là có việc không tới được, nghe giọng nói thì có vẻ là một đứa nhỏ có giáo dục.”
“Nga.” Hàn Lập không chút để ý
lên tiếng, đối với đề tài trong miệng huấn luyện viên Lưu cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm, trong đầu hắn bây giờ đang suy nghĩ làm thế nào
để có thể bắt cóc được huấn luyện viên Lưu, trên tay đàn anh đang có một vụ án, tình huống có chút kỳ quái, mà hắn phải lập tức rời khỏi thành
phố H, cho nên mới hướng tới chỗ huấn luyện viên Lưu nhờ hỗ trợ.
Hắn cùng huấn luyện viên Lưu quen biết trong quân đội, có thể nói là vừa
gặp đã thân, tuy tuổi tác hơn kém nhau rất lớn, nhưng cũng không có ảnh
hưởng đến tình bạn của họ.
Huấn luyện viên Lưu tham gia quân ngũ
khi còn là bộ đội đặc chủng, để vợ ở lại trong nhà, ở trong quân đội là
người rất liều mạng, nhưng cũng rất được thủ trưởng khen ngợi, sau này
có lần làm xong một nhiệm vụ lớn, thế là xin nghỉ mười ngày, đang nghĩ
muốn cho vợ mình một cái kinh hỉ, liền không báo trước mà về. Vừa về đến nhà, liền thấy mình bị vợ đội nón xanh, hắn nhận ra được tên gian phu
này, lúc đó tuổi còn trẻ, tính tình cương trực, cho nên dưới sự phẫn nộ
đã đem tên gian phu này đánh đến bị thương nặng phải vào bệnh viện. Sau
đó bị tên gian phu này tố cáo, bị quân đội cưỡng chế xuất ngũ, từ đó
liền mất hết tiền đồ.
Sau này hắn cùng vợ ly hôn, cũng không có
con cái, một thân một mình sống qua ngày, đã từng làm bảo vệ nhưng cuối
cùng cũng không thể chịu nổi tính tình của hắn, sau này hồ đồ sống qua
vài năm, lúc này mới bắt đầu mở võ quán, tự mình nuôi sống bản thân
mình. Bởi vì chuyện trước đây của vợ, hắn đối với phụ nữ luôn giữ một
khoảng cách nhất định.
“Ta có một vị đàn anh đang làm ở cục cảnh
sát, gần đây mấy vụ án trên tay có chút khó giải quyết, lão Lưu ngươi
kinh nghiệm phong phú, thân thủ cũng tốt, tối hôm nay ta phải ngồi máy
bay trở về, ông nội của ta cứ thúc giục mãi, lập tức phải đi rồi, ông
nếu như có rảnh rỗi, có thể đi nhìn xem một cái.” Hàn Lập nhìn huấn
luyện viên Lưu, chậm rãi mở miệng nói.
Huấn luyện viên Lưu trầm mặc không nói.
Hàn Lập lại tiếp tục khuyên nhủ:“Ông vì chuyện cháu gái lão thủ trưởng nhà
họ mà mấy ngày nay đã không mở võ quán rồi, tôi nhớ được mấy bữa trước
ông có nói là hai tuần lễ đi, ông xem bây giờ người ta cũng không đến,
ông cũng không có chuyện gì làm, không bằng đi nhìn xem một cái, gần đây trong đám người xuất hiện không ít người bị hại.” Huấn luyện viên Lưu ở trong quân đội rất lâu, là một người đàn ông có trách nhiệm rất cao,
chuyện nhắc tới nhiều nhất trong lòng chính là vì người dân phục vụ.
Đối với sự việc dân chúng bị hại, luôn luôn không thể nhẫn nhịn, ngày
thường cũng là thích giúp đỡ mọi người, vì thế, huấn luyện viên Lưu này
rất hay bị người ta dựa vào đó để bắt đền bồi thường, nên trong nhà cho
tới bây giờ đều không có gửi gì ở ngân hàng.
Hàn Lập nhìn ra được, ở thời điểm mình nhắc tới người bị hại, huấn luyện viên Lưu này có động tâm tư.
Hàn Lập che lại ý cười trong mắt, thoải mái nói:“Lão Lưu, đã tới hai chiêu
a, nhìn dáng vẻ của ông chắc cũng không muốn lui bước.”
Ban đêm, Hàn Lập ngồi trên máy bay rời khỏi thành phố H.
*
Về sau, Lâm Băng luôn luôn ở lại nhà chính của Lâm gia.
Trương Thư quả nhiên bởi vì làm mất hai trương hoàng phù trọng yếu mà bị ông
anh nhà mình hung hăng đánh một trận, gào khóc thảm thiết, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải làm cho người kia ‘Lừa gạt’ đi hoàng phù của
hắnthật tốt bồi thường cho hắn a!
Trước đây toàn là hắn đi lừa
gạt người khác chứ không có chuyện người khác có thể lừa gạt được hắn,
nhưng lần này bị người lừa gạt quả thực là một sự sỉ nhục sâu sắc với
hắn!
Ngày thứ tư Lâm Băng ở nhà, liền nhận được điện thoại của
công ty chuyển phát nhanh, nói là hàng hóa cô mua trên mạng đã được đưa
đến, kêu cô ra ngoài ký nhận một chút, này nọ đã chuyển đến trước cửa
nhà cô rồi, vẫn còn đang chuyển tiếp lên.
Lâm Băng do dự một lát, rất nhanh liền để cho nhân viên giao hàng ấn chuông cửa nhà bác sĩ Từ.
Bác sĩ Từ ở nhà, điều này làm cho Lâm Băng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô
kêu nhân viên giao hàng đưa điện thoại cho bác sĩ Từ, sau khi bác sĩ Từ
tiếp nhận điện thoại, Lâm Băng phát hiện giọng nói của bác sĩ Từ rất
khàn khàn, giống như bị cảm còn chưa có khỏi hẳn.
“Bác sĩ Từ,
ngại quá vì đã quấy rầy anh, mấy bữa nay tôi đang ở bên ngoài, không
biết anh có thể giúp tôi ký nhận một chút đồ này nọ không, mấy thứ này
khả năng có chút nhiều, có thể để ở trong nhà của anh mấy hôm không, qua vài ngày tôi trở về sẽ qua tìm anh lấy, có được không?” Đầu bên kia
điện thoại truyền đến giọng nói khẩn khoản của Lâm Băng.
Bác sĩ
Từ vịn lấy cánh cửa, nhìn thấy cửa nhà Lâm Băng chất đầy đồ thì có chút
đau đầu, mấy thứ này vẫn còn đang chuyển lên, cửa ra vào đều đã chất đầy đồ, đang từ từ lấp đầy cả hành lang an toàn, bác sĩ Từ cầm điện thoại
có chút bất đắc dĩ hỏi:“Ngươi làm sao có thể mua nhiều đồ như vậy, ta
nhớ được trong phòng khách nhà ngươi đã chất đầy đồ rồi mà.”
“Đúng vậy.” Lâm Băng dứt khoát thừa nhận ,“Mấy ngày hôm trước ta có đụng phải một thần côn họ Trương, hắn có xem cho ta một quẻ, quẻ này giống như
không được tốt lắm, nói phải chuẩn bị này nọ nhiều một chút, bằng không
thì phải lo lắng tính mạng khó giữ, đầu ta lúc đó chắc bị nước vào mới
tin lời tên thần côn kia, đến khi mấy thứ này giao tới mới có chút hối
hận.” Đôi khi có chuyện cần nói dối vẫn phải nói dối. Hối hận? Đương
nhiên không.
Bác sĩ Từ xoa xoa huyệt thái dương, thở dài
nói:“Được rồi, mấy thứ này tạm thời chuyển vào trong nhà của ta đi, khi
ngươi về lại kêu người tới chuyển đi thôi, mấy thứ trong thùng này có
cái gì quan trọng hoặc dễ bể không, có cái gì cần chú ý không?”
“Không có, đều là một ít đồ chơi thôi. Bác sĩ Từ, thật sự là gây phiền phức
cho anh rồi, thật cảm ơn, lần sau tôi nhất định mời anh ăn một bữa cơm
coi như cảm ơn.” Lâm Băng liên tục cảm ơn, “Đúng rồi, bác sĩ Từ, số điện thoại của anh là bao nhiêu, có thể cho tôi được không, có gì lần sau
chúng ta liên lạc.”
Bác sĩ Từ đem số di động cùng trong nhà đều nói cho Lâm Băng, sau, hai người nói chuyện thêm vài câu liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy phòng khách còn có thư phòng tràn đầy thùng giấy, bác sĩ Từ cảm
thấy đầu của mình càng ngày càng đau, mấy cô gái trẻ này thật là, bây
giờ mà còn tin mấy thứ mê tín dị đoan đó nữa.
Bất quá, thần côn
họ Trương, hắn giống như cũng đã gặp qua một lần, nói là bán hoàng phù,
tay nghề được truyền từ tổ tiên. Ngày đó hắn ra ngoài đổ rác cũng không
mang theo tiền, nói thật mà tên đó lại không tin, sau đó hắn ta phẫn nộ
rời đi, còn âm thầm nói hắn là ‘Nghèo kiết xác’ hay cái gì đó, rõ ràng
là cách nhau hơn mười mét, nhưng hắn lại nghe được rõ ràng, sau đó nhìn
thấy thần côn họ Trương kia lúc rời đi làm rớt mấy trương cái gọi là
hoàng phù, chờ đến lúc hắn hoàn hồn, thì vị thần côn họ Trương kia đã
không thấy, hắn liền nhặt mấy lá bùa kia lên, chuẩn bị lần sau gặp thì
trả lại cho người ta.
Cai gọi là hoàng phù gia truyền, bên trên
qua loa vẽ vài chữ, cũng không nhận ra được là chữ gì. Bất quá trong đó
có hai trương hoàng phù đặc biệt bất đồng với mấy cái còn lại, chữ viết
trên hai trương hoàng phù kia mạnh mẽ hào hùng, giống như muốn xuyên
thủng tờ giấy màu vàng vậy, hơn nữa, chỉ cần chạm qua hai trương phù này liền thấy chất liệu cùng với mấy trương khác bất đồng.
Hắn đối với chữ được viết bằng bút lông của Trung Quốc đặc biệt yêu thích.
Hai trương hoàng phù kia, được hắn cẩn thận cất đi, sau này, luôn luôn
không có gặp phải thần côn họ Trương kia, nên mấy trương hoàng phù đó
vẫn ở tại chỗ của hắn.
*
Thư Tuyết nhàm chán nghịch điện thoại, ở trên Microblogging thấy được một số bức ảnh khiến cho Thư Tuyết chú ý.
Người con gái này là...... Lâm Băng.
Trước mắt cô ta sáng ngời, lần này có thể lấy được vòng tay rồi.