Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xe bò của dân làng mãi đến trưa mới về, hai huynh muội bán đường nâu trên tay nắm bạc nóng cẩn thận đi mua sắm, cuối cùng cũng đến trưa.
Hai người kéo hai mươi cân mì thô mua hết một trăm đồng lên xe bò. Về đến nhà, Tô Ngưng Nguyệt đưa cho người chủ xe bò hai đồng tiền làm tiền công, người này không muốn, nhưng Tô Ngưng Nguyệt nhét nó vào xe rồi bỏ chạy.
Khi hai người kéo mì thô về nhà, tình cờ Diêu Xuân đang nấu ăn, cả nhà cùng nhau bỏ mì thô vào hầm, Diêu Xuân lấy một ít ra nấu. Cuối cùng cũng được ăn một bữa ngon lành, Tô Ngưng Nguyệt ngồi dưới mái hiên, tránh ánh nắng thiêu đốt.
Năm ký đường nâu này đổi được số tiền đủ cho gia đình họ Tô sống trong ba tháng, nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại không để ý đến việc này, điều nàng cân nhắc là nếu trong thôn chỉ có một mình gia đình nàng là gia đình duy nhất kiếm bộn tiền nhờ vào việc bán đường nâu thì một ngày nào đó họ sẽ bị thôn dân phát hiện.
Bây giờ người ta giúp đỡ họ khắp nơi chỉ vì thương hại họ, khi thấy họ sống tốt hơn họ thì chắc hẳn sẽ nảy sinh lòng ghen tị, đố kỵ. Chưa kể còn có một người dì độc ác và tham lam đang để mắt tới gia đình nàng…
Nếu muốn thực sự có chỗ đứng trong làng, chỉ có tiền ăn thôi cũng chưa đủ, Tô Ngưng Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, bất đắc dĩ quyết định từ bỏ việc làm kẹo đơn thuần. Với bộ não thế kỷ 21 của nàng, chắc chắn phải còn có lối thoát khác.
Tô Ngưng Nguyệt cùng mẹ bàn bạc. Diêu Xuân rất ngạc nhiên vì Tô Ngưng Nguyệt lại vị tha như vậy, nhưng sau đó nàng nghĩ lại, nhận ra rằng người mẹ mồ côi và góa bụa của mình thực sự không thể chịu đựng được loại thủ đoạn như vậy nên nàng đành gật đầu đồng ý.
Ngày xưa trong thôn, người đức hạnh và được kính trọng nhất luôn luôn là trưởng thôn, trong trí nhớ của nguyên chủ có vị trí nhà trưởng thôn, nàng báo cho mẹ biết một tiếng rồi rời nhà. Tô Ngưng Nguyệt sau đó rẽ vào một góc vắng vẻ, suy nghĩ một hồi liền đi tới không gian của chính mình.
Trên mẫu đất màu mỡ, một cây con nhỏ bé yếu ớt đang rung rinh trước gió. Tô Ngưng Nguyệt cầm chiếc xẻng đặt ở rìa ruộng lên, lấy hạt giống nàng đã lén đem theo gieo xuống.
Nàng không có nhiều kinh nghiệm về việc trồng trọt nên đành dựa theo phản xạ và hiểu biết, trước tiên là đào hố rồi sau đó chôn hạt xuống đất. Sau khi làm việc vất vả, Tô Ngưng Nguyệt mệt đến nỗi không thể đứng thẳng, nằm ngửa ở ngay ngoài sân. Thời gian trong không gian này và thời gian ở thế giới bên ngoài là không giống nhau, vì vậy Tô Ngưng Nguyệt không lo lắng về việc tiêu tốn quá nhiều thời gian trong không gian này cho lắm.
Lúc này, thanh âm có chút trẻ con kia đột nhiên vang lên: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ trồng mảnh đất thứ nhất, hệ thống sẽ ban thưởng cho ngươi một ngàn điểm cùng một gói quà cấp hai. Không gian sẽ tự động thăng cấp lên cấp hai.”