Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 26: Chương 26: Hệ thống mua hàng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ngưng Nguyệt đã nhìn thấy lão trưởng thôn tới, lúc này nàng vội quỳ xuống đất mà lớn tiếng khóc lóc: “Trưởng thôn, ông nhất định phải làm chủ cho nhà của chúng con, con chỉ là đang hướng dẫn, chỉ dạy cho các thúc bá cách sản xuất đường ở trong sân, khi nghe thấy dì mắng chửi mẫu thân của con vì dám chiếm đoạt phương pháp sản xuất đường làm của riêng, còn đánh cả đệ đệ của con. Con mới đi lên kiểm tra thử, nhưng không ngờ lại bị dì ấy lấy cây gậy đuổi đánh, trách mắng như vừa nãy ngài vừa mới chứng kiến đấy ạ.”

Ông ấy nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt khóc lóc đến mức không thở nổi, cùng với những vết thương ở trên khuôn mặt, trưởng thôn đã bị nàng thuyết phục đến bảy tám phần, đau lòng mà nhìn nàng. Tất cả mọi người ở trong sân đều tiến lên và xác nhận những lời nói của Tô Ngưng Nguyệt là sự thật, rồi lại trừng mắt nhìn về phía của Văn Thị.

Mà ở phía bên kia, Văn Thị vừa mới mở miệng định nói lập tức không nhịn được mà cảm thấy toàn thân đau nhức, không đợi đến lúc bà ta phản biện để tự bảo vệ bản thân, lão trưởng thôn đã đá mạnh vào cây gậy của bản thân, chỉ về phía bà ta mà nói với vẻ mặt tức giận: “Ta đã cảnh cáo bà từ trước rồi, tại sao vậy hả, sao bà lại dám làm ngơ, phớt lờ trước những gì mà một trưởng thôn như ta nói hả? Bà có còn muốn sống ở trong cái thôn làng này nữa hay không? Nếu như không muốn sống ở đây nữa thì bà mau cuốn gói rồi cút khỏi đây đi!”

Vào lúc này, cho dù Văn Thị có lý đến đâu đi chăng nữa thì bà ta cũng không dám lên tiếng phản bác lại, chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn tức giận để cho các dì khác đưa bà ta trở về.

Tô Ngưng Nguyệt, người đã lén lút cho Văn Thị ăn một cú lừa, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn đang khóc nức nở, như thể cảm thấy là rất đau khổ vậy.

Lão trưởng thôn đi tới, ân cần an ủi nàng: “Ngưng Nguyệt, con đừng lo lắng, nếu nhà họ Văn này dám gây rắc rối cho gia đình con lần nữa trong tương lai thì trưởng thôn sẽ đuổi mụ ta ra khỏi thôn luôn. Ngoan nào, đừng khóc.”

Vì lợi ích của cả làng mà đuổi đi một gia đình nhà họ Văn đã không tạo nên tí đóng góp gì, vậy nên lão thôn trưởng đưa ra quyết định này mà không hề có chút áp lực nào. Hơn nữa, trong lòng ông, Tô Ngưng Nguyệt là một đứa trẻ chăm chỉ và thông minh, vậy nên ông rất thích nàng.

Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, cố gắng không khóc, vẻ mặt bướng bỉnh của nàng khiến mọi người xung quanh nhìn thấy mà đều đau lòng.

“Con sẽ cố gắng bảo vệ tốt cho mẫu thân và ca ca, đệ đệ của mình.”

Trong lòng của tất cả dân làng đều cảm thấy Tô gia đã tạo ra nghiệp chướng, chỉ với một người quản gia kiêu ngạo như Văn Thị mà đã khiến cho một gia đình êm ấm trở thành cảnh gà bay chó chạy như hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.