Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Trong không gian này có thể trồng trọt và chăn nuôi, sản phẩm có thể mang ra khỏi đây hoặc đổi lấy tiền để mua sắm. Không gian có thể được nâng cấp. Chủ trang trại sẽ kiếm được tiền bằng cách hoàn thành nhiệm vụ trồng trọt để đổi lấy một nghìn điểm.”
Một giọng nói tương tự lại vang lên, giải quyết sự bối rối của Tô Ngưng Nguyệt.
Nhìn cánh đồng màu mỡ trước mắt, trong lòng Tô Ngưng Nguyệt dấy lên suy nghĩ. Sở dĩ năm nay mùa màng thất thu là do hạn hán kéo dài, không có mưa.
Tuỳ thuộc vào tình hình, không có cái gọi là thảm họa tự nhiên hay nhân tạo tồn tại trong không gian này, đó là sự đảm bảo tuyệt đối. Nhưng Tô Ngưng Nguyệt đoán rằng đây là một ứng dụng chiếm không gian để canh tác, nó nhất định sẽ có những ưu điểm khác.
“Nó có thể đổi được tiền trong cửa hàng không?”
“Không, nó chỉ có thể dùng để mua hạt giống hoặc cây non trong cửa hàng.”
Sự từ chối này khiến Tô Ngưng Nguyệt cau mày khó chịu, bất luận thế nào tiền cũng sẽ khiến người ta yên tâm hơn.
Nhưng hãy nghĩ theo một góc độ khác, có cửa hàng để mua sắm vẫn tốt hơn là không có. Tô Ngưng Nguyệt lục lại trong trí nhớ của mình, có rất nhiều loại rau củ quả chưa từng được biết đến ở triều đại này, nàng có thể sử dụng cửa hàng để trao đổi hạt giống mà không cần phải tìm những nơi khác.
“Được rồi, vậy làm sao ta có thể thoát ra ngoài?”
Tô Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, nàng đột nhiên quay trở lại chỗ ban đầu, giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
“Ký chủ có thể tùy ý ra vào không gian này.”
Tô Ngưng Nguyệt còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, giọng nói của Tô Mộc từ xa vọng đến, nghe chừng rất lo lắng.
“Tiểu Nguyệt, muội ở đâu?”
Cả hai huynh đệ Tô Mộc và Tô Thần đều lên sườn núi, lo lắng tìm kiếm Tô Ngưng Nguyệt, trước đây ở nhà cũ nàng bị đánh rất nặng, bọn họ sợ nàng sẽ để lại di chứng.
“Huynh, ta ở đây.”
Tô Ngưng Nguyệt giả vờ không có chuyện gì, chậm rãi tiến lại chỗ hai người họ, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ về việc trồng trọt ở trong không gian.
Sau khi cha họ qua đời, dì cả Văn Thị đã đuổi Diêu Xuân và họ ra khỏi nhà với lý do gia đình ly tán nên họ được chia cho ngôi nhà tranh này cùng với một vài xu ít ỏi.
Hạt giống trong làng rất đắt nên hầu hết nông dân sẽ để dành chúng cho vụ mùa sau, để khỏi phải mua. Mà Tô Ngưng Nguyệt không có đất cũng chẳng có tiền, lấy đâu ra hạt giống?
“Huynh, huynh có tìm thấy gì không?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình thường của Tô Ngưng Nguyệt, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu.
Tô Ngưng Nguyệt nhận ra rằng dân làng có thể đã lấy hết cây giống trên ngọn núi này, chỉ để lại những loài mà họ không ăn được.
Sau khi leo qua một ngọn núi khác, nàng cúi đầu nhìn thấy những chấm đỏ sáng rực trên núi.
“Hừm…”
Khi đến gần hơn, nàng nhận ra đó là một loài cà chua thông thường vẫn có trong thế giới hiện đại. Mùa hè là thời kỳ cà chua chín, từng quả cà chua đỏ rực ẩn mình giữa những tán lá xanh mướt, thật thích mắt.