Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Thần cũng ôm Diêu Xuân và lau nước mắt bằng đôi tay nhỏ bé của mình. Tô Ngưng Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt một người mẹ hiền, một đứa con hiếu thảo, không khỏi cảm động, dù nghèo khó đến đâu, họ vẫn hài lòng với sự bầu bạn của người thân.
Một gia đình như vậy, Tô Ngưng Nguyệt quyết tâm bảo vệ nó!
“Mẫu thân, nếu ngày mai chúng ta bán những đường nâu này ở thị trấn, chúng ta sẽ kiếm được tiền, sau này gia đình mình sẽ không phải sống vất vả nữa.”
Nhìn bộ dạng tự tin của Tô Ngưng Nguyệt, Diêu Xuân chậm rãi mỉm cười, nửa đầu cuộc đời, chồng qua đời, bà lại yếu đuối và bệnh tật, có thể nói số phận của bà rất khó khăn. Nhưng ông trời đã ban cho bà ba đứa con thông minh như vậy và Diêu Xuân cảm thấy mình thật may mắn.
Gia đình đang trò chuyện, vấn đề về chuyện bán đường đã xong.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Tô Mộc và Tô Ngưng Nguyệt theo xe bò của dân làng đến thị trấn, chuẩn bị bán đường nâu của mình.
Là người ngoài, Tô Ngưng Nguyệt không biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước khi ra ngoài nàng đã đặc biệt hỏi ý kiến mẹ mình. Diêu Xuân bảo họ đến thẳng phòng khám và xin bán một cân đường nâu với giá một lượng bạc.
Giá đường nâu ở triều đại này cao khiến Tô Ngưng Nguyệt kinh ngạc, một lượng bạc tương đương với một ngàn đồng, mà ở đây một đồng tương đương với sức mua của một tệ, có thể mua được hai cái bánh mè.
Tô Ngưng Nguyệt cũng hiểu vì sao sau khi nàng làm đường nâu, Diêu Xuân lại ngạc nhiên như vậy, phải biết rằng một lượng bạc đủ cho một người nông dân bình thường sử dụng trong một năm.
Mỗi người đều mang một chiếc túi vải đựng đường nâu, màu đỏ sậm, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Khi hai người bước vào phòng khám lớn nhất thị trấn, họ đã ngửi thấy mùi thảo mộc hơi đắng, Tô Ngưng Nguyệt không khỏi nhăn mũi.
“Hai người có đi khám không?”
Người phục vụ ở cửa không khinh hai người còn trẻ ăn mặc đơn giản mà cười thân thiện hỏi.
“Xin chào, bọn ta muốn thương lượng với phòng khám bệnh, chủ tiệm có ở đây không?”
Tô Ngưng Nguyệt lên tiếng trước, Tô Mộc đành phải ngậm miệng lại, đứng ở phía sau Tô Ngưng Nguyệt. Thông qua sự hiểu biết của bọn họ mấy ngày nay, Tô Ngưng Nguyệt biết, Tô Mộc luôn có vẻ ngoài trẻ tuổi thành thục, bên trong không tốt, dù sao hắn vẫn là quá non nớt.
Không bằng lợi dụng ưu điểm của mình, thân thể hiện tại của Tô Ngưng Nguyệt chỉ mới 10 tuổi, gầy gò yếu đuối đáng thương, dung mạo đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào nhất định sẽ thành công.
Nam nhân rất bối rối khi thấy hai đứa trẻ, muốn bàn bạc một việc gì đó nhưng vẫn tiếp tục bước vào phòng trong.
Chỉ trong một tách trà, một nam nhân trung niên có ria mép bước ra từ cửa trong, đôi mắt hiện lên sự lỗi lạc của một doanh nhân.
“Hai tiểu bằng hữu muốn kinh doanh loại hình nào với phòng khám của bọn ta?”
Bởi vì Tô Mộc cùng Tô Ngưng Nguyệt còn nhỏ nên trưởng quầy sử dụng giọng điệu trẻ con trong lời nói, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc.