Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tiểu Thần, ngươi có biết ca ca đi đâu không?” Tô Thần bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới nói. Tô Thần nghe nàng hỏi, liền lắc đầu.
“Không biết ca ca đã đi đâu.” Tô Thần nói với nàng.
“Đi giúp tỷ đi tìm ca ca. Tỷ có chuyện muốn nói với ca ca.” Tô Ngưng Nguyệt nói.
“Được rồi.” Tô Thần nghe nàng nói, liền gật đầu, rời đi.
Tô Ngưng Nguyệt không thấy chung quanh không có người, liền nhắm mắt biến mất.
Cứ như vậy, nàng đi tới chỗ trồng trọt của mình, chạy khắp nơi la hét hỏi xem có loại thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình không.
Lúc này, âm thanh của hệ thống truyền tới, hắn nói với Tô Ngưng Nguyệt, chưa từng gặp qua bà ấy nên không biết bà ấy mắc bệnh gì.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được hệ thống nói như vậy, nàng sửng sốt.
“Vậy để ta đưa người vào.”
Tô Ngưng Nguyệt còn chưa nói hết lời, hệ thống đã vội vàng nói cho nàng, chuyện này không được để bất kỳ ai biết, kể cả mẹ nàng, nàng nghe hệ thống nói như vậy, nàng liền thở dài.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt không phải là người chỉ vì mẹ nàng bị bệnh mà trở nên xa cách như vậy. Nàng hỏi hệ thống rằng liệu nó có thể chữa khỏi bệnh cho bà ấy không. Cuối cùng nó không còn lựa chọn nào khác, đành phải nói với nàng rằng khi nàng có thể thoát ra ngoài thì bệnh tình của mẹ nàng tự nhiên sẽ tốt hơn.
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại sững sờ sau khi nghe những gì hệ thống nói.
“Ngươi nói ta có thể đi ra ngoài sao?” Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa nhìn xung quanh.
“Đúng vậy, nhưng ngươi sẽ phải từ từ thăng cấp và phát triển không gian từng chút một.” Hệ thống nói với nàng.
“Ngươi yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ thoát ra ngoài.” Sau khi Tô Ngưng Nguyệt nói xong, nàng đi đến mảnh ruộng của mình, hái một ít rau và chừa lại một khoảng đất để trồng trọt.
Nàng đặt mảnh vườn vào lại không gian riêng của nàng. Ở trong phòng, Tô Ngưng Nguyệt định buổi tối sẽ tự mình làm một chút đồ ăn cho mẹ, nhưng không bao lâu sau khi nàng trở về phòng lại nghe thấy tiếng bước chân.
“Chẳng lẽ đại ca và những người khác đều ở đây?” Đúng lúc Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ thì cánh cửa mở ra, nàng nhìn ra, đúng là Tô Thần và Tô Mộc.
Khi Tô Mộc nhìn thấy em gái mình ngồi ở đó an toàn và khỏe mạnh, cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nguyệt, có việc gì cần tìm ca ca vậy?” Lúc này, Tô Mộc nói với Tô Ngưng Nguyệt. Nàng nghe được những lời này liền ngẩng đầu nhìn cậu.
“Ca ca, ca có biết nương bị bệnh gì không?” Tô Ngưng Nguyệt nói với anh trai nàng. Khi Tô Mộc nghe được những gì nàng nói, cậu thoáng sững sờ,không ngờ rằng nàng lại hỏi về tình trạng của mẹ. Tô Mộc lắc đầu, cậu nói với Tô Ngưng Nguyệt rằng cậu cũng không biết.
Từ thời điểm cậu có thể nhớ được mọi chuyện thì mẹ vẫn luôn trong tình trạng như vậy, Tô Ngưng Nguyệt nghe những gì Tô Mộc nói thì lắc đầu.
Dường như anh trai nàng cũng không biết mẹ đã mắc bệnh gì.
“Có vẻ như chúng ta phải tìm một vị đại phu tới để xem bệnh cho nương.”
Tô Mộc nghe nàng nói thế thì vội vã gật đầu.