Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chỉ là một lá thư thôi sao? Còn gì nữa không?” Thiên Vũ Hàn nhìn Tiểu Lục đứng bên cạnh và nói.
“Vương gia, ngài đọc bức thư này thì ngài sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, bức thư này tới từ kinh thành.” Khi Thiên Vũ Hàn cau mày khi nghe những gì Tiểu Lục nói.
Hắn biết, chắc hẳn là sẽ không có tin tức tốt nào từ kinh thành truyền tới.
“Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi.” Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục.
“Đã rõ, ta xin cáo lui” Khi Tiểu Lục nghe thấy những gì Thiên Vũ Hàn nói, hắn ta vội vã rời khỏi phòng của Thiên Vũ Hàn.
Ngay lúc này, Tiểu Lục thật sự muốn Thiên Vũ Hàn nói điều này với hắn ta.
Tiểu Lục cảm thấy hắn ta sắp không nói thành tiếng khi đứng ở trong phòng của Thiên Vũ Hàn, hắn ta cảm thấy rất áp lực.
Hắn ta không biết Vương gia sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bức thư, nhưng hắn ta cảm thấy mình đã thực sự cố gắng hết sức, và sau khi Tiểu Lục bước ra khỏi phòng của Vương gia, hắn ta hít một hơi thật sâu.
“Ôi, cuối cùng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Tiếp theo là phụ thuộc vào vận mệnh của Vương gia.” Tiểu Lục lắc đầu tự nhủ.
Lời này tình cờ bị một thủ hạ khác của Thiên Vũ Hàn là Bắc Minh nghe được. Võ công của hắn ta cũng rất thâm hậu, hắn ta luôn ở bên cạnh Thiên Vũ Hàn làm cận vệ. Thiên Vũ Hàn vẫn luôn coi Bắc Minh và Tiểu Lục là người của hắn, cho dù hiện giờ hắn đang ở nơi cách rất xa hoàng cung, nhưng hắn biết dù cách bao xa thì cũng sẽ có một số tai mắt từ hoàng đế và những người khác sắp đặt ở bên cạnh hắn.
Những người duy nhất hắn có thể tin tưởng là hai người bọn họ, bởi vì hắn biết bọn họ như thế nào và hắn đã giữ họ bên cạnh từ khi còn nhỏ. Nói đến quen biết thì Bắc Minh và Tiểu Lục biết nhau trước, phải kể đến chuyện của hai người bọn họ rất lâu trước kia. Khi Bắc Minh và Tiểu Lục còn nhỏ, điều kiện gia đình của hai người bọn họ không tốt lắm, tuy là con trai, nhưng cả hai đều bị cha mẹ ruột bán cho một gia đình lớn và làm nô bộc.
Bởi vì lúc đó gia đình bọn họ quá nghèo, thậm chí còn không đủ ăn chứ nói gì đến việc nuôi con cái. Họ cảm thấy tuy rằng con cái của họ bị bán, nhưng ít nhất con cái của họ vẫn có thể tồn tại được, nhưng điều họ không biết chính là chuỗi ngày sau khi con cái họ bị bán cho các gia đình lớn thực sự rất khốn khổ.
Gia đình kia không quan tâm bọn họ có phải là trẻ em hay không, họ hoàn toàn coi hai người bọn họ như người lớn, và giao tất cả các công việc bẩn thỉu và mệt mỏi cho hai người bọn họ.
Quản gia của gia đình lớn cảm thấy chỉ cần cho họ vài miếng thức ăn và giữ cho họ sống sót thì đó đã là ân huệ lớn nhất đối với họ.
Trong trường hợp đó, để bọn chúng làm nhiều việc cũng có sao đâu?