Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Liệt khóc nức nở một lúc lâu, rồi lại lắc đầu: “Không phải, khi con vừa mới đến đó, nó đã bảo con bắt đầu đi nấu đường…”
Vừa nghe thấy những lời này Văn Thị chợt nhíu mày lại, bà ta không hiểu nổi tại sao Tô Liệt không chịu học tập chăm chỉ mà lại đột ngột bỏ đi và chạy về đây như vậy.
Và rồi Tô Liệt xắn ống tay áo lên, đôi cánh tay trắng nõn, mịn màng đã chuyển sang màu đỏ thẫm, bộ y phục được dệt từ tơ lụa gấm vóc đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nói: “Mẹ nhìn xem này, tay của con đều đỏ lên hết rồi, công việc này thật sự không phải là cho con người làm mà, mệt quá đi mất!”
Văn Thị cũng không thể làm được những công việc này, bà ta cảm thấy đau lòng cho sự vất vả, khổ cực của con trai nhà mình một nhưng lại cảm thấy khó chịu, không hài lòng khi đứa con trai này của mình không đáp ứng được kỳ vọng mười. Thế nhưng, bà ta không nói gì cả mà chỉ đành để cho Tô Liệt đi dọn dẹp, thu xếp trước một phen, rồi sau đó mới tự mình lên kế hoạch.
…
“Ồ, cái này ăn rất ngon.”
Khi Văn Thị đến Tô gia một lần nữa, mặt trời cũng đã lặn ở phía Tây, tạo nên một ánh sáng đỏ rơi xuống đất. Vốn dĩ Tô Ngưng Nguyệt còn đang mong đợi Văn Thị sẽ xông tới mà đòi công lý cho con vàng con bạc của mình nên nàng có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy đối phương thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn cái bếp lò nơi nồi nước đường đang được đun sôi ùng ục kia, bỗng nhiên nàng đều đã hiểu thấu được hết các vấn đề.
Văn Thị này thật sự quyết tâm không chịu bỏ cuộc, con trai của bà ta vô dụng, không làm được việc gì, nên bà ta phải đích thân ra mặt để đến nhìn trộm.
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt không hề để bụng đến việc đó, nếu như Văn Thị muốn nhìn thì cứ để cho bà ta nhìn, dù sao đun sôi đường thì cũng đã là bước cuối cùng rồi, cho nên nàng có để cho bà ta nhìn cũng chẳng sao cả.
Trong lòng của Diêu Xuân cực kỳ không hài lòng với người chị dâu này, nhưng vì thể diện nên bà ấy rất khó có thể mở miệng đuổi người này ra ngoài, bà ấy chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng, mời bà ta ngồi xuống trước.
Văn Thị cũng không hề khách khí mà đặt mông ngồi xuống, bà ta vừa trò chuyện với Diêu Xuân, lại vừa âm thầm dò xét, nghe ngóng động tĩnh, hành động của Tô Ngưng Nguyệt ở bên kia.
Hôm nay khi nấu đường đã làm lỡ mất một khoảng thời gian dài, mãi đến tận khi mặt trời lặn thì nước đường mới được làm xong, Tô Ngưng Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đành phải nhờ Tô Mộc và Tô Thần bỏ nước đường vào trong hộp để bảo quản, đợi đến ngày mai sẽ đem đi phơi khô sau.
Nhìn thấy một số người bận rộn đã hoàn thành xong công việc của mình mà sắc trời cũng đã tối rồi, Văn Thị đứng dậy cáo biệt mọi người rồi rời đi, Tô Ngưng Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn mà tiễn bà ta đi ra khỏi cửa.