Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ngưng Nguyệt đã biến ngôi nhà tranh nhỏ ban đầu trở thành một cái xưởng nhỏ, tận dụng vị trí gần núi sau nên việc vận chuyển mía cũng càng thuận tiện hơn. Vốn dĩ định để dân làng làm việc không công trong ba tháng, sau khi Tô Ngưng Nguyệt cùng bàn bạc với trưởng thôn, quyết định sẽ cấp cho những người giúp việc này trợ cấp mỗi ngày ba đồng tiền.
Cứ thế bằng cách này, kết quả là uy tín và địa vị của Tô gia trong cái thôn này càng ngày càng được nâng cao, cũng được mọi người ca ngợi.
“Đây có phải là xưởng Tô gia không? Mời vị chủ quản* của nơi này bước ra ngoài chút, ta có chuyện muốn tìm.”
*Có thể hiểu đơn giản là chủ, người quản lý một tổ chức, tập đoàn, công xưởng v.v.
Rõ ràng ba nam nhân này không phải là người trong làng mà đi đến nơi ở ban đầu của Tô gia, nay nơi này đã được đổi tên lại thành xưởng Tô gia, hắn ta nhìn những người dân làng đang làm việc trong nhà với ánh mắt khinh thường.
Tô Mộc bị gọi ra ngoài, cậu nhìn vị khách mới đến này, trên mặt là sự bối rối, thậm chí là xen lẫn cả không vui.
“Ta là người quản lý tất cả mọi việc ở nơi này, xin hỏi các vị có vấn đề gì cần tìm ta hay sao?”
“Ta muốn mua hương pháp sản xuất đường của các ngươi, cứ việc báo giá, bao nhiêu tiền ta cũng sẽ trả.”
Sắc mặt của Tô Mộc chợt nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng sau đó lại lập tức bật cười khúc khích:
“Các vị đại ca, thành thật xin lỗi, phương pháp sản xuất đường của nhà chúng ta là được kế thừa, gia truyền từ tổ tiên, chúng ta không bán.”
Người đứng đầu của ba nam nhân kia là một nam nhân trung niên, tai to mặt lớn, hắn ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộc, rất tức giận trước sự không hiểu chuyện của cậu.
“Ngươi dám từ chối ta sao? Ngươi có biết ta là ai không hả? Ngươi có biết rằng không có ai dám gây sự, đắc tội với ta hay không, đừng nói đến cái thôn nhỏ này của ngươi, thậm chí toàn bộ thị trấn này cũng không dám.”
“Này, có vị viên ngoại nào đó ghé thăm xưởng nhỏ này của nhà chúng ta sao, xin thứ lỗi cho ta vì đã đến đón tiếp các vị chậm trễ.”
Ngay khi ba người họ vừa đi tới trước cửa, lập tức đã có người đi tới Tô gia thông báo cho Tô Ngưng Nguyệt, lúc này bọn họ cũng đang đi theo Tô Ngưng Nguyệt.
Tô gia làm ăn lớn như vậy, sẽ có một số ít người ghen ghét với họ, đã từng tìm cách uy hiếp, dụ dỗ, nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại choáng váng. Ngoài ra, dân làng trong cái thôn này vô cùng đoàn kết, họ bỏ cuộc mà không thấy được lợi ích gì.
Nam nhân nhìn nàng như một tiểu nữ tử, không hề coi trọng nàng. “Mời người lớn của các ngươi ra nói chuyện với ta, hai đứa trẻ các ngươi đến đây tham gia trò vui làm cái thá gì chứ.”
Tô Ngưng Nguyệt đứng bên cạnh Tô Mộc, nhìn nam nhân mà mỉm cười như không cười, nghĩ về lai lịch của nam nhân này.