Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vù” một tiếng, Phi Hổ Trảo bay ra, cắm chặt vào thân cây đối diện.
Cố An Nhiên mượn sức từ sợi dây ở đầu dưới của Phi Hổ Trảo, nhảy lên cao, đáp xuống phía bên kia suối.
Lý Kim Quang ngẩng đầu, hơi há miệng, lẩm bẩm nói: “Thì ra người của nước Ngọc Húc thật sự có thể bay!”
Đám hài tử cũng nhìn Cố An Nhiên với ánh mắt sùng bái.
Trong mắt Đại Bảo và Điềm Nha cũng đầy sao, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Cố An Nhiên quay người, mặt không biểu tình nói với đối phương: “Ngươi có thể đưa cầu tre qua rồi.”
Người bên kia nghe vậy liền hợp sức nâng cây cầu tre lên, dùng hết sức đưa về phía Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên gỡ Phi Hổ Trảo ra khỏi cây, găm vào cây cầu tre rồi dùng dây thừng kéo nó vào bờ.
Nàng tìm một nơi có đất tương đối chắc chắn, sau khi đảm bảo rằng cây cầu tre sẽ không bị trượt xuống, lúc này mới Phi Hổ Trảo ra.
“Được rồi, mọi người qua đây đi.”
Lúc này, những người không có xe đẩy tranh nhau lên cầu tre trước: “Để mấy người không có xe đẩy chúng tôi đi qua trước. Cầu này bị xe đẩy đè lên, không biết có trụ được không.”
Vừa dứt lời, đã có hai ba người cùng nhau leo lên cầu tre.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một cây cầu làm bằng tre, tre tuy có độ dẻo dai tốt nhưng khả năng chịu tải không bằng gỗ.
Người càng nhiều, sức nặng càng lớn, cây cầu tre bắt đầu xóc lên xuống.
Những người đó đi chưa được mấy bước, chân đã sợ đến mềm nhũn, đứng ở giữa cầu tre, không bước lên được mà cũng không lùi lại được.
Dưới chân cầu tre là dòng nước đục ngầu đỏ ối.
Cố An Nhiên không chịu nổi những người này, lạnh lùng nói: “Các ngươi có đi hay không hả? Không dám đi thì cứ nhảy xuống đi, người phía sau còn phải đi qua.
Những người đó nghe thấy lời nữ Diêm Vương Cố An Nhiên nói, đều cố kiềm chế nỗi sợ hãi, nhắm chặt mắt lại, giống như co giật bước qua
Dù sao, nếu mà đắc tội nữ Diêm Vương, nàng nổi giận, một cước đạp cầu tre xuống nước, cũng không phải là là chuyện không thể đâu.
Vất vả lắm mới đến được nơi an toàn, chân của những người này đều run như cầy sấy.
Lý Kim Quang xem thường hành động của mấy người Triệu Gia thôn, thôn trưởng không phải là người đứng đắn, có lẽ có một số thôn dân cũng học theo, thức chất trong lòng đều có chút ích kỷ.
Ông ấy hắng giọng nói: “Thôn dân Lý gia thôn và Cố gia thôn chúng ta, có thể để lão nhân và hài tử đi trước được không?”
Trong nhà ai không có lão nhân hài tử chứ? Người Cổ Gia thôn và Lý Gia gia không có ai phản đối.
Mấy lão nhân đều run rẩy: “Kim Quang, để hài tử và mấy người trẻ mạnh mẽ đi trước đi. Chúng ta đã già rồi, cũng đã sống đủ rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì, người trẻ khỏe mạnh có thể chăm sóc hài tử.”
Lý Kim Quang còn muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng trưởng lão hai thôn nhất quyết kiên trì, để mấy người trẻ đi trước.
Cũng có mấy người phụ nhân không yên lòng, muốn bế hải tử qua, tuy nhiên mà cái cầu tre này nếu chịu cùng lúc sức nặng của hai người, sẽ tăng nguy cơ sập cầu, nên dù không yên tâm cũng phải chịu.
Đã đi đến đây, không thể chỉ lo cho bản thân mà còn phải cân nhắc đến lợi ích của mọi người.
Hài tử trên năm tuổi thì tự đi, dưới năm tuổi vẫn là phụ nhân ôm đi.
Đại Bảo và Điềm Nha, đều mới năm tuổi, đi phía trước.