Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Kim Quang rời khỏi nơi Cố An Nhiên hạ trại, nhìn khu rừng tối tăm xung quanh, cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh.
Nhưng không có cách nào, bọn họ phải leo qua ngọn núi này, bởi vì quan đạo ở Bắc An phủ có thể có người Khương.
Những người đó gặp người là giết, còn đáng sợ hơn cả bọn mã tặc.
Ông ấy nói lại với mấy thợ săn những lời Cố An Nhiên nói, đám thợ săn để lại một người ở trong doanh địa gác đêm, thức canh đống lửa.
Vì không có đủ củi nên hai người thợ săn khác đi kiếm củi xung quanh trại.
Về phần những người khác, họ lấy chăn gối ra đi ngủ.
Vì đang là mùa thu, lại mưa liên tục hai ngày nên thời tiết không còn nóng bức như những ngày vừa rồi.
Ban đêm nếu không giữ ấm, sẽ dễ bị cảm lạnh.
Trong điều kiện và môi trường sống như vậy, nếu bị nhiễm bệnh phong hàn, có thể sẽ mất mạng.
Cố An Nhiên lấy ra một tấm đệm dày mềm mại, quấn chặt lấy Đại Bảo và Điềm Nha.
Vương Ngọc Liên vẫn chưa ngủ, đang mò mẫm dưới ánh lửa trại, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau khi Cố An Nhiên nằm xuống, cười nói: “Lão thái thái, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường, thân thể không chịu nổi đâu.
Vương Ngọc Liên lấy ra một cái túi vải đang khâu dở nói: “ Ta nhìn ngươi vào rừng lấy đồ, luôn dùng tay cầm, như thế rất bất tiện, ta sẽ may cho ngươi một cái túi vải để, sau này ngươi ra ngoài đựng đồ vật sẽ tiện hơn.”
“Ta đã nhờ thợ săn ở Cố gia thôn xử lý tấm da dê. Loại vải đay này tuy thô nhưng được cái dày chắc, người dùng sẽ rất thích hợp.”
“Lão thái thái, nơi này ánh sáng kém quá, bà đừng làm mà hỏng mắt.” Cố An Nhiên khuyên nhủ.
“Được rồi!”
Vương Ngọc Liên dường như nghe theo lời khuyên, bà ấy đặt cái túi vải đay đang khâu dở sang một bên, chui vào chăn giả vờ ngủ.
Đợi đến khi tiếng thở đều đều của Cố An Nhiên truyền đến, bà ấy lặng lẽ ngồi dậy đi về phía đống lửa.
Vừa may túi đay vừa trò chuyện đủ thứ với những người thợ săn.
Thỉnh thoảng, khi kim đâm không thủng, còn miết vào da đầu, cho đến khi may xong cái túi, mới ngáp dài một cái rồi quay về lều vải nhà mình.
Bà ấy nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Cố An Nhiên, lại nhét bàn tay nàng vươn ra ngoài vào lại trong chăn, trên mặt nở một nụ cười trìu mến.
Trong miệng lẩm bẩm: “Hài tử này, ngày thường trông rất chững chạc, khi ngủ lại trông như một hài tử.”
Bà ấy đặt túi vải đay bên cạnh Cố An Nhiên, chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Mặc dù các thợ săn rất cảnh giác, nhưng đến sau nửa đêm, đống lửa ấm áp không tránh khỏi khiến mọi người buồn ngủ.
Mẫu thân Triệu Hắc Oa tuy đi nằm đã lâu nhưng không thể ngủ được đang len, lén lau nước mắt.
Bà ấy rất thương tâm, nhìn thấy những người chạy nạn này ăn thịt, nói nói cười cười thì càng đau lòng.
Không ai quan tâm đến sống chết của nhi tử mình, từ đầu đến cuối chỉ có bà ấy là người đau buồn.
Bà ấy không cam tâm, rõ ràng nữ nhân kia có thể ngăn chặn thảm kịch này, rõ ràng những người khác cũng có thể ngăn cản Hắc Oa.
Nhưng không ai trong bọn họ ngăn cản, trơ mắt nhìn hắn ta đi chịu chết.
Bọn họ... tất cả đều phải chết...
Bà ấy từ từ quay người lại, hai mắt như rắn độc nhìn chằm chằm những người thợ săn đang ngồi ngủ ngoài kia, lén lút đứng dậy.
Bà ấy cầm tất cả thuốc diệt chuột trong tay.