Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Vương Ngọc Liên nhìn thấy những thứ kỳ lạ này, lập tức nhìn không chớp mắt.
Những người chạy nạn khác cũng vậy.
Vương Ngọc Liên do dự mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nha đầu An Nhiên, hành lý của ngươi nhìn nhỏ như vậy, có thể chứa được rất nhiều đồ nhỉ, nhưng ở nước Đại Tuyên chúng ta hình như không có thứ như vậy.”
Cố An Nhiên vẻ mặt chân thành nói: “Ta đúng là không phải người nước Đại Tuyên, ta đến nước Đại Tuyên để tìm người thân.”
Nàng vừa nói ra lời này, người khác liền có thể hiểu được tại sao nàng có những thứ đố kỳ lại này.
Dù sao nước Đại Tuyên không có, không có nghĩa là nước khác cũng không có.
Thôn trưởng Lý gia thôn mím môi, nghĩ đến vị đại hiệp mà mình đã cứu mười mấy năm trước..
Hắn ta là người nước Ngọc Hư, chiếc nhẫn đeo trên tay có thể lấy ra đồ vật, hơn nữa còn biết bay.
“An Nhiên cô nương, ngươi không phải người nước Ngọc Hư đấy chứ?” Thôn trưởng Lý Gia thôn đột nhiên hỏi.
“ Hả?”
Cố An Nhiên không hiểu vì sao ông ta lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng không ngay lập tứ phủ nhận.
Ông ta đã hỏi như vậy, có lẽ có người giống như mình đến từ nước Ngọc Hư.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, thôn trưởng Lý gia thôn vội vàng giải thích: “Mấy năm trước, ta có cứu được một vị đại hiệp của nước Ngọc Hư. Hắn ta có một chiếc nhẫn, có thế lất đao kiếm và quần áo từ trong đó ra, hơn nữa còn biết bay.”
Cố An Nhiên nhíu mày, trong không gian này còn có quốc gia sao? Chiếc nhẫn đó nghe giống như một chiếc nhẫn chứa không gian.
Nhưng cũng không sao, có thể nhờ đó che dấu thân phận của nàng.
Nghe thôn trưởng Lý gia thôn nói xong, có người cảm thấy hoang đường, cười nhạo nói: “Một cái nhẫn nhỏ như vậy, làm sao có thể đựng kiếm và quần áo chứ?”
Thôn trưởng Lý gia thôn bị người nghi ngờ, tức giận mặt đỏ tới mang tai: “Ta không nói dối. Lúc đó phụ thân của Đại Tráng cũng có mặt trong nhà ta. Cả hai chúng ta đều nhìn thấy.”
Mọi người ở Lý gia thôn đều tin chuyện này, người chất vấn là người ở Triệu gia thôn.
Người Cố gia thôn thấy Cố An Nhiên luôn lấy ra những đồ vật rất khó hiểu, mà xe của nàng không thể nào chở được nhiều đồ như vậy, trong lòng họ phần lớn đã tin rồi.
Có hài tử còn tò mò hỏi: “An Nhiên tỷ tỷ, tỷ có biết bay không? Tỷ cũng giấu kiếm và quần áo trong nhẫn à?”
“An Nhiên tỷ tỷ, nước Ngọc Hư ở đâu?”
Cố An Nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Biển phương Đông.”
Thôn trưởng Lý gia thôn vỗ tay nói: “Ngươi quả nhiên là đến từ nước Ngọc Hư, vị đại hiệp mà ta cứu năm đó cũng nói nước Ngọc Hư nằm trên biển không bờ ở phương đông, ngồi thuyền phải hơn nửa năm mới có thể đến được.”
Khi nghe ông ta nói lời này, mọi người càng tin chắc vào thân phận người nước Ngọc Hư của Cố An Nhiên.
“Đúng, xa lắm, ta rất khó mà trở về được.” Cố An Nhiên nhàn nhạt thở dài một hơi nói.
Thôn trưởng Lý gia thôn đột nhiên bắt đầu hỏi dò: “Nơi đó thế nào?”
Cố An Nhiên trầm mặc một hồi: “Nơi đó không ổn, cũng có tai hoạ, đá đến mức người ăn thịt người rồi. Ta đến nước Đại Tuyên để tìm thân thích nương tựa, không ngờ ở đây cũng có tai hoạ, người thân của ta đã dời đi nơi khác.”
Những người ban đầu còn cho rằng “nhẫn chứa đồ” của Cố An Nhiên có thể cát giấu thứ tốt gì đó, sau khi nghe nói nàng đến đây để tránh tai họa liền kết luận trên người nàng chắc chắn không có vàng bạc lương thực gì, nếu không nàng cũng sẽ không chịu đói đến ngất xỉu bên đường.