Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tiểu tử mặt mũi xấu xí ở Triệu Gia Thôn mang theo thứ gì đó đi tới, nhìn hai cân thịt dê còn sót lại nói: “ Ta có thể đổi thịt dê với ngươi được không? Mẫu ta rất yếu, cần chút thịt để bồi bổ.”
Cố An Nhiên liếc hắn ta một cái, không nói gì.
Hắn ta vội vàng nói: “Gia đình chúng ta có quan hệ không tốt với thôn trưởng, ông ta luôn ức hiếp người nhà ta. Hơn nữa, ta biết ngươi có ấn tượng không tốt đối với người Triệu Gia thôn, ta không có ý gì, chỉ muốn đem hết đồ trực tiếp đổi với ngươi.”
Cố An Nhiên cảm thấy tiểu tử này cũng khá hiểu chuyện: “Ở nhà ngươi có gì có thể đổi với ta?”
Tiểu tử cúi đầu: “Ta có... chỉ là mấy cái bánh bột ngũ cốc, còn có một số hạt giống không thể ăn được.”
Hắn ta cũng cảm thấy mình có chút làm khó người khác, mơ mộng hảo huyền dùng những thứ này đổi với người khác để lấy thịt, nhưng mấu thân hắn ta thực sự không ổn rồi.
Khi Cố An Nhiên nghe đến bánh ngũ cốc thì không có hứng thú, nhưng khi nghe đến hạt giống rau củ, mắt nàng lập tức sáng lên.
Mặc dù nàng có cất đủ loại đồ ăn trong không gian nhưng thực sự không có nhiều.
Hạt giống rau củ là vật phẩm quý hiếm đến nỗi đất đai chỗ đó ở thường xuyên bị bỏ hoang.
“Đổi hạt giống lương thực với ta, số thịt dê còn lại sẽ là của ngươi.”
Tiểu tử nhìn Cố An Nhiên có chút không dám tin, nàng... thế mà có thể đồng ý sao?
Nhất định là nàng thấy mẫu tử hai người quá đáng thương, thực ra nàng không đáng sợ như bề ngoài! Nàng vẫn là rất tốt bụng!
Sau khi đổi được hạt giống, Cố An Nhiên cau mày thật sâu khi đối mặt với dòng suối đã chuyển từ hỗn loạn sang yên tĩnh.
Thôn trưởng Lý gia thôn thấy sắc mặt nàng khác thường, vội vàng đứng dậy, hỏi: “An Nhiên cô nương, có vấn đề gì sao?”
Cố An Nhiên cũng không thèm nhìn thôn trưởng Lý gia thôn lấy một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Đúng, nước suối đã chảy chậm lại.”
Nghe vậy, thôn trưởng Lý gia thôn tâm tình đang căng thẳng đã bình tĩnh lại nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Chứng tỏ lũ sắp rút.”
“Không phải đâu.” Cố An Nhiên lắc đầu.
“Ta đã cắm một cành cây nhỏ chặn ngang dưới chân dốc. Bây giờ nó đã biến mất chứng tỏ mực nước đã dâng cao.”
“Mặc dù tốc độ dòng chảy đã chậm lại nhưng mực nước lại dâng cao chứng tỏ phía trước có vật cản, tạo thành một đập nước.”
“Không qua mấy canh giờ nữa, nơi này sẽ bị ngập. Nếu không may trời lại mưa, chúng ta không chỉ còn cách là phải quay lại về đỉnh núi hôm qua.”
Thôn trưởng Lý gia thôn không biết đập nước có ý nghĩa gì, nhưng đầu óc ông ấy lúc này đã ong ong, cứ nghĩ nơi này sắp bị ngập nước.
Tuy nhiên, ông ấy rất nhanh đã kịp phản ứng, đoàn người bọn họ chắc chắn không thể ngồi yên chờ chết được.
Ông ấy là người phụ trách đoàn chạy nạn do ba thôn cùng nhau phát động, nhất định phải đưa tất cả mọi người an toàn đến được phương nam.
Đương nhiên, những kẻ gây sự muốn tự tìm được chết, ông ấy cũng không quản được.
“An Nhiên cô nương, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta nhất định không thể chết ở chỗ này, quay về cũng là không sáng suốt, không biết đằng sau có người Khương đuổi theo không!”
Mặc dù khả năng người Khương đuổi lên núi rất thấp, nhưng nếu thật sự xui xẻo người Khương xông lên thì chính là bắt rùa trong hũ.