Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi tới trước giường đất, cô thu lại vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hỏi: “Bà lão, bà có bị thương xương cốt và nội tạng không?”
Dù sao, khóe miệng bà xuất hiện vết máu, rất có thể sẽ bị thương đến nội tạng.
“Không có, vết máu trên miệng là dập trên mặt đất nên để lại một chút.” Vương Ngọc Liên lắc đầu đáp.
Cố An Nhiên lại nhìn về phía hai đứa bé, cô còn chưa nói gì, hai người đã ngoan ngoãn nói: “Hai chúng ta cũng chỉ là bị thương ở đầu thôi.”
“Thuốc trị thương này cho các người, trên đường các người dùng.” Cố An Nhiên mở một lọ thuốc Vân Nam Bạch Dược ra đặt lên trên giường đất.
Ba bà cháu lại không hề từ chối, bôi thuốc mỡ bên trong lên chỗ mình đụng bị thương.
Chờ ba người bọn họ bôi thuốc xong, Cố An Nhiên mới tùy ý ngồi trên mặt đất hỏi: “Nơi này là nơi nào? Bà đi đâu vậy? Tại sao lại khổ sở như vậy?”
Vương Ngọc Liên nhìn Cố An Nhiên, trong ánh mắt hiện lên một tia đồng cảm.
Sợ là đầu óc cô nương này bị tổn thương nên không nhớ được gì nữa, cũng không biết có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Vương Ngọc Liên bôi thuốc lên vết thương, bình tĩnh trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên.
“Đây là nước Đại Tuyên, bây giờ là năm thứ hai mươi lăm niên hiệu Thiên Hoà.”
“Cao Lăng Quan bị người Khương công phá. Biên quan không thể giữ được. Toàn bộ phủ Bắc An đều là bọn giặc cỏ và người Khương.”
“Hơn nữa, hạn hán đã kéo dài gần nửa năm, lại thêm nạn châu chấu, mùa màng thất bát. Bách tính chúng ta không còn đường sống, chỉ có thể chạy trốn về phương nam.”
Cố An Nhiên đại khái đã hiểu được tình hình này: “Vậy quan phủ và triều đình đều không quan tâm sao?”
Vương Ngọc Liên cười tự giễu nói: “Những người hoàng tộc và quan viên đó còn chạy nhanh hơn những người khác, bọn họ đã chạy về phương nam từ lâu, bây giờ không còn quan phủ nữa, đều là ai lo thân nấy.”
Cố An Nhiên nhìn hai hài tử nói: “Đây là tôn tử, tôn nữ của bà sao?”
Nhìn cặp sinh đôi ngồi xổm trong góc, Vương Ngọc Liên nở một nụ cười hiếm hoi.
“Chúng là ngoại tôn của ta, là một đôi long phượng thai. Đứa lớn tên là Đại Bảo, đứa nhỏ tên là Điềm Nha.”
Cố An Nhiên hơi nhíu mày.
Ngoại tổ mẫu dẫn theo tôn tử, tôn nữ chạy nạn như vậy cũng thật là hiếm thấy.
Vương Ngọc Liên dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của nàng, giải thích: “Trượng phu ta mất sớm, mấy ngày trước nhi tử cũng bị bắt đi làm tráng đinh. Nhi nữ và nữ tế thấy ta đáng thương nên đã đưa ta về sống ở Cố gia thôn.”
“Không biết có phải do ta mệnh khổ hay không, mới đến Cố gia thôn không bao lâu, nhi nữ và nữ tế của ta khi hái rau dại trên núi đã gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Nói đến đây, Vương Ngọc Liên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bây giờ chỉ còn lại tổ tôn ba người chúng ta nương tựa vào nhau.”
Cố An Nhiên im lặng một lúc.
Sau đó nàng trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi, mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện phiền phức hôm nay ta gây ra, nhất định ta sẽ giải quyết xong trước khi rời đi.”
Nàng không có ý định ở lại nước Đại Tuyên nhảm nhí mà nàng chưa từng nghe nói đến này.
Mặc dù bây giờ quan phủ đã vô dụng, giết người cũng không ai quản, nhưng nàng vẫn không có ý định chờ đợi ở bên ngoài.
Chỉ chờ những người chạy trốn này rời đi, nàng sẽ trốn vào trong không gian, nghiên cứu cách quay về, dù sao trong không gian cũng không lo lắng tới vấn đề ăn uống.