Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên trong có bảy cái bánh lớn, đó là tất cả thức ăn còn lại của bọn họ.
“Cô nương, tỉnh lại đi, đừng chậm trễ thời gian lên đường.” Vương Ngọc Liên nhẹ giọng gọi.
Cố An Nhiên chậm rãi mở mắt, dụi dụi khóe mắt đau nhức nói: “Lão thái thái, gọi ta có chuyện gì sao? “
Vương Ngọc Liên khẽ mím môi, không nói gì, chỉ lấy trong túi ra ba miếng bánh.
Bà ấy mỉm cười dịu dàng, rưng rưng nước mắt, run rẩy đưa cho Cố An Nhiên: “Ba cái bánh này cho ngươi để ăn trên đường.”
Cố An Nhiên chỉ cảm thấy nụ cười này thật ảm đạm, như thể đã đi đến tận cùng sự sống.
“Lão thái thái, bản thân bà cũng không có nhiều lương thực, ta không cần, bà cứ giữ lại đi.” Cố An Nhiên đẩy Vương Ngọc Liên tay lại.
Nhưng Vương Ngọc Liên vẫn khăng khăng nhét ba cái bánh vào trong ngực Cố An Nhiên, sau đó thở dài nói: “Ngươi có những thứ này có thể trụ được vài ngày. Hôm nay bọn họ sẽ vào núi, ngươi đi theo sẽ có đường sống, nếu đói bụng thì có thể ăn rau rừng nhai vỏ cây.”
“Nếu tốt số, gặp được quan viên tốt thì có thể sống sót. Ngươi còn trẻ như vậy, không nên chôn vùi ở đây.”
Cố An Nhiên nhạy cảm nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Vương Ngọc Liên: “Vậy mọi người thì sao? Không đi cùng à?”
Vương Ngọc Liên quay lưng lại, giơ mu bàn tay lên lau nước mắt trên khóe mắt, quay người lại, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Bà ấy nghẹn ngào nói: “Cô nương, nhà chúng ta chỉ có người già và trẻ nhỏ, đi đường bằng cũng không thể chạy kịp đoàn người chạy nạn chứ đừng nói đến đi vào núi.”
“Đằng nào cũng chết, không bằng ở lại trong phòng này chờ chết, như vậy còn có thể còn toàn thây, không đến mức bị dã thú trên núi ăn thịt.”
Nói xong, đôi mắt đục ngầu của lão phu nhân dán chặt vào người Đại Bảo và Điềm Nha, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, đau khổ.
Bà ấy là một bà già, sống vậy cũng đủ rồi, nhưng thật thương cho hai ngoại tôn cũng phải chết tha hương.
Nhưng mà bà ấy không cách nào mở miệng yêu cầu Cô nương trước mặt mang theo hai hài tử cùng đi.
Suy cho cùng, ở thời buổi này, ai cũng không thể tự lo cho bản thân, sao còn có thể bận tâm đến người khác?
Đại Bảo và Điềm Nha dường như biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, đôi mắt to của bọn trẻ dần mất đi ánh sáng.
Đại Bảo rất hiểu chuyện ôm eo Vương Ngọc Liên nói: “Tổ mẫu, dù có chuyện gì xảy ra, Đại Bảo và Điềm Nha sẽ ở bên người. Chỉ cần gia đình chúng ta ở bên nhau, không có gì phải sợ cả.”
Đôi mắt Điềm Nha run lên, nàng bé đi đến bên cạnh Vương Ngọc Liên, nói với giọng ngọt ngào: “Tổ mẫu, ca ca nói đúng, Điềm Nha sẽ ở lại với người.”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim lạnh lùng của Cố An Nhiên có chút rạn nứt.
Nhớ tới trước ngày tận thế, nàng cũng như vậy, nhào vào lòng bố mẹ nũng nịu, chỉ tiếc là...
Ôi!
Hơn nữa, người tốt bụng như lão phu nhân trước mặt cũng không còn nhiều nữa.
Đầu tiên là bất chấp mạng sống của mình mà cứu nàng, giúp nàng tranh thủ thời gian.
Sáng nay còn chia cho nàng gần một nửa số lương thực ít ỏi mà mình có, chỉ là mong nàng có thể sống sót.
Bà ấy càng không dùng đạo đức để bắt ép nàng phải mang theo cặp song sinh đi.
Một người như vậy xứng đáng để nàng giúp đỡ.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Cố An Nhiên kiên định nhìn Vương Ngọc Liên, nói: “Lão thái thái, ta dẫn mọi người đi về phương nam.”