Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 34: Chương 34: Bị bôi nhọ ngoại tình (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Nhà chúng ta không thể bị mất mặt được, mau bỏ nàng ta đi. Đêm qua chạy vội, lương thực nhà chúng ta cũng không biết rơi đi đâu mất rồi. Không có lương thực, chúng ta sẽ đói bụng, ta không muốn ăn bánh bao chay, ta muốn ăn cháo, ăn bánh.”

Hai người con dâu của Lý gia là Lưu thị và Diêm thị nghe tiểu cô Lý Anh Nương nói thì trợn trắng mắt, ai không muốn ăn bánh ăn cháo gạo? Nhưng vừa mở miệng đã nói xấu đệ tức nhà tam đệ ngoại tình, quá đáng, quá ác độc.

Lý lão phu nhân khó xử nhìn con gái, lại nhìn trượng phu: “Đương gia, chuyện đã bàn lúc trước thật sự không dễ làm!”

Lý lão gia nhíu mày, nói bằng giọng điệu cực kỳ hung dữ: “Anh Nương, ngươi chẳng lẽ không có mắt sao? Đêm qua nếu như không có Liễu thị, thôn chúng ta sẽ chẳng khác gì thôn Triệu gia, bị bắt hơn phân nửa. Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều mang ơn Liễu thị kia, bây giờ chúng ta thay Nguyên Thanh bỏ Liễu Phán Nhi, thể chẳng phải bị người trong thôn nhổ nước bọt chết đuối à!”

Lý lão phu nhân cũng nghĩ tới chuyện này, đau lòng nhìn nữ nhi: “Anh Nương nghe lời, chuyện này không vội, nếu ngươi đói, buổi trưa lúc ăn cơm, ngươi trực tiếp đi sang chỗ tẩu tẩu ăn. Người trong nhà, lẽ nào không cho miếng cơm ăn à?”

Lý Anh Nương thất vọng, sau khi cẩn thận ngẫm lại, đúng là không đuổi được Liễu thị, đành phải thở dài: “Hầy, cũng chỉ có thể như vậy.”

Lưu thị vốn còn đang lo cho đệ tức, nhưng giờ biết đệ tức còn mạnh mẽ giỏi giang hơn nhiều thì yên tâm lại.

Loại tâm tư ác độc này của tiểu cô, phải có người lợi hại như đệ tức dạy dỗ.

Lý Dung quan sát rất tỉ mỉ, thấy ánh mắt tức giận bất bình của cô út, lại nghe những người khác bàn tán chuyện lương thực nhà ông bà nội bị mất rất nhiều, nhất thời căng thẳng không thôi.

“Ca, chúng ta phải trông chừng lương thực của chúng ta.” Lý Dung lo lương thực trong nhà ông bà nội không còn sẽ tới cướp của nhà bọn họ.

Lý Đại Bảo nghiêm túc hẳn lên, an ủi muội muội: “Yên tâm, lương thực là sự sống, ta sẽ không để cho bọn hắn cướp lương thực sống còn của chúng ta đi.”

Liễu Phán Nhi cũng nghe hai đứa nhỏ này nói, cười nhẹ an ủi: “Mọi chuyện có ta! Ta không hiếu thảo mù quáng, lại càng không phải loại người ti tiện, một hai ưa mặt nóng dán mông lạnh. Trước kia họ không giúp chúng ta, bây giờ ta cũng không giúp họ.”

Lý Dung và Lý Đại Bảo nhìn nhau, thấy sự yên tâm trong mắt đối phương. Nếu mẹ kế vẫn tốt như vậy, bọn họ sẵn lòng coi mẹ kế như mẹ ruột mà hiếu kính.

Dọc đường gặp được không ít người Triệu gia khóc lóc thân nhân bị bắt đi, vẻ mặt bi thống.

Người thôn Lý gia kinh hồn bạt vía, không dám khinh thường, nội tâm lại cảm thấy may mắn.

Buổi trưa chỉ dừng lại gần nửa canh giờ để giải quyết nhu cầu cá nhân, về rồi ăn bừa chút lương khô.

Liễu Phán Nhi nhân cơ hội đi xem kho hàng không gian tùy thân của nàng, nàng vẫn mãi suy nghĩ tại sao kho hàng lại có sự thay đổi lớn như vậy?

Tiến vào không gian, phát hiện nhà kho lại to hơn nữa.

Hôm qua là hai kệ hàng, hôm nay có ba kệ hàng, chẳng lẽ là dựa theo thời gian, một ngày tăng thêm một kệ hàng?

Tuy Liễu Phán Nhi không dám chắc, nhưng đây cũng là một nhân tố có thể xảy ra.

Liễu Phán Nhi đi tới kệ hàng bên cạnh, lần này lại là mười rương khoai lang đỏ, hơn nữa còn là giống khoai lang mang hương thơm ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.